HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 201

BA

Đ

êm thứ Hai 18 tháng 12 năm 1972, trên bầu trời Hà Nội, ánh trăng

lặng lẽ tỏa ánh sáng ma quái xuyên qua các cuộn mây lờ đờ trôi khắp
đó đây, đang phủ xuống Thủ Đô về đêm. Tại các ngả đường trong
thành phố, hàng hàng, lớp lớp xe đạp cũng như kẻ bộ hành qua lại dập
dìu như thường lệ.

Kể từ cuối tháng mười vừa qua, khi Hoa Kỳ tuyên bố ngưng oanh tạc

từng phần thì tại Hà Nội và các khu vực chung quanh sáu mươi dặm về
phía Nam không còn bị phi cơ quấy phá nữa. Đường phố không còn
phải tắt đèn về ban đêm như trước và dân chúng ai nấy đều nghe được
dễ chịu đi lại, mà không phải nơm nớp lo sợ như những ngày trước.

Tại một khu kỹ nghệ ở Khâm Thiên, Tuyết cùng hai đứa con của

nàng đang từ chợ về nhà. Trên tay có mang theo rau cải và khẩu phần
gạo của mình. Từ khi đến đây vào mùa Xuân 1968, Tuyết được cấp cho
một căn nhà một phòng ngủ tại một chung cư cũ, được dùng làm nhà ở,
cấp cho công nhân viên khi Tuyết làm việc cho một xưởng đúc đạn
dược gần nơi này. Kể từ đó, Tuyết mỗi ngày phải làm việc ở hãng mười
hai tiếng đồng hồ với công việc gắn các ngòi nổ vào đầu đạn pháo binh.
Tuyết bây giờ đã ba mươi lăm tuổi. Gương mặt nàng đầy vẻ khắc khổ,
già trước tuổi với các lằn nhăn cơ cực, hai vai nàng chùng xuống trong
bộ quần áo cũ kỹ, vá víu nhiều chỗ.

Đi bên cạnh nàng, Trinh lúc này đã mười bốn tuổi, cao lớn, và đứa

em trai của Trinh mười một. Cả hai đứa trẻ cùng vui cười đuổi bắt
nhau, chạy lên, chạy xuống dọc theo vệ đường, tung tăng bên mẹ.
Tuyết thỉnh thoảng phải lên tiếng la rầy con với giọng đầy mệt mỏi,
nhưng hai đứa bé chỉ im lặng được một lúc, rồi lại bắt đầu nghịch ngợm
trò chơi khác. Vừa lúc này bỗng tiếng còi báo động phi cơ oanh tạc lại
vụt rú lên, khiến hai đứa nhỏ phải dừng chân lại tại chỗ. Bây giờ mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.