HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 238

Về tới phòng, Kim ngồi thừ trước bàn viết suốt nửa tiếng đồng hồ,

anh đưa mắt nhìn vào chiếc hộp gỗ đựng hồ sơ trống trơn trên mặt bàn
một lúc, rồi như lấy lại được bình tĩnh. Kim đưa mắt nhìn vội vào đồng
hồ tay. Bây giờ đã gần hai giờ trưa, Kim không đắn đo gì nữa, anh kéo
ngăn bàn viết, lôi ra hai tờ giấy trắng rồi cặm cụi viết thật nhanh. Sau
khi viết đầy hai trang giấy với nét chữ thật nhỏ, Kim xếp bỏ vào phong
bì, dán lại cẩn thận rồi dùng điện thoại gọi một người phụ tá đến gặp
mình. Kim ra lệnh cho người phụ tá:

— Đồng chí hãy cầm cái thơ này đến giao cho cháu gái tôi là Trinh ở

xưởng đúc đạn. Đồng chí phải đích tay đưa cho nó và không được làm
hư chuyện. Nói với cháu tôi đây là việc vô cùng cấp bách.

— Thưa đồng chí Kim, vâng.
Người phụ tá đáp lời một cách hồi hộp rồi quay người bước đi,

nhưng khi ra tới cửa phòng, anh ta dừng chân quay lại, đưa mắt nhìn
cấp chỉ huy của mình với cặp mắt đầy nghi vấn.

— Có chuyện gì không? Thưa đồng chí. Xem chừng như đồng chí

không được khỏe?

Trần Văn Kim đưa mắt nhìn người phụ tá với nỗi lòng đầy thất vọng.
— Đồng chí hãy đi cho nhanh lên, và khi trao thơ cho cháu tôi xong

rồi thì đồng chí đừng trở về đây nữa. Hãy đi đến một nơi nào đó mà
người ta không tìm ra được đồng chí.

Gương mặt người phụ tá bỗng trở nên nhợt nhạt.
— Tại sao vậy, thưa đồng chí Kim? Tại sao vậy?
— Bởi vì tôi được lệnh phải đi Phúc Yên để cho người ta thẩm vấn.

Bây giờ đồng chí hãy nhanh, lên kẻo trễ mất.

N

ửa tiếng đồng hồ sau, Trần Văn Kim rời khỏi văn phòng của mình

bước xuống khu công xa đặt bên sau Bộ Chỉ Huy và bước lên ngồi sau
tay lái một chiếc Moskwa do Nga Xô chế tạo và đã được một người thợ
máy chuyên nghiệp chăm sóc, đem để sẵn trước xưởng từ lúc nào. Trần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.