HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 251

— Tôi cũng muốn đáp ứng lại lời kêu gọi đó, nhưng cũng như nhiều

người khác, tôi sợ Cộng Sản sẽ ra tay. Tôi đã chuẩn bị cho vợ con tôi đi
Thái Lan rồi.

Joseph thì thầm:
— Anh có tính đưa hết của cải của anh theo không?
Trần Văn Tâm lại cười với một thoáng bối rối:
— Việc phòng xa thì phải có, vâng có.
— Rồi anh tính làm sao để đi được? Ở phi trường bây giờ đông

nghẹt người.

Gương mặt Trần Văn Tâm mỉm cười tính toán:
— Ông Đại Sứ của anh là bạn thân của tôi. Tôi lúc nào cũng ráng hết

sức mình, anh biết rõ mà, để cho ông ấy thấy quan điểm riêng của tôi
về mọi vấn đề, cho nên ông ấy đã bảo đảm cho tôi một chỗ trên trực
thăng của ông ấy nếu như thật sự có di tản.

— Vậy thì anh làm thế nào để trút bỏ được các dấu vết của anh với

chính phủ Thiệu?

Trần Văn Tâm lại gượng cười bẽn lẽn:
— Tôi khôn khéo từ chức Bộ Trưởng Thông Tin cách đây mấy tuần

khi thấy gió đã đổi chiều, nhưng anh hãy cho tôi biết, có phải anh đang
viết một cuốn sách khác nữa phải không? Và vì vậy anh phải trở lại đây
một lần nữa giữa lúc đầy hiểm nguy như thế này, phải không Joseph?

Joseph lắc đầu:
— Không Tâm à. Sự thật thì tôi đến đây vì chuyện đã xảy ra cho

Kim, em của anh ở Hà Nội. Tôi đã ân hận vô cùng khi nghe tin này.

Trần Văn Tâm thở dài, lắc đầu:
— Các việc liên quan đến cái chết của nó thật vô cùng kỳ lạ, nhưng

tôi không hiểu tại sao cái chết của nó lại có liên quan đến anh?

— Có lẽ anh đã không biết là Tuyết và con trai của nó đã chết trong

trận dội bom của Hoa Kỳ hồi lễ Giáng Sinh năm 1972. Con gái của
Tuyết hiện vẫn còn sống, Kim, em trai của anh là người thân duy nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.