HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 252

của nó ngoài Hà Nội. Bây giờ thì Kim đã chết và Trinh đang trơ trọi
một mình, nó rất lo sợ. Trước khi chết, Kim đã nói cho nó biết cách liên
lạc với tôi qua một nhà báo Pháp có mặt tại Hà Nội và đã lo các giấy tờ
cần thiết để Trinh âm thầm xâm nhập vào Sài Gòn với các cán bộ Bắc
Việt khác.

Hai mắt Trần Văn Tâm mở rộng:
— Vậy anh tới đây để tìm nó và đem nó rời khỏi Vỉệt Nam?
Joseph gật đầu buồn bã:
— Nhưng tôi đã không tìm được Trinh, Tâm à. Tôi đã liên lạc hết tất

cả mọi nơi mà tôi biết, nhưng vẫn không tìm ra được tung tích của nó.

Giọng nói của Joseph chợt đầy vẻ thất vọng não nề:
— Anh có quen biết với ai ở phe bên kia để giúp tôi không?
Mặt Trần Văn Tâm vụt thoáng lên một chút lo âu:
— Tôi không nghĩ là tôi có quen biết ai ở phe bên kia, tôi thành thật

xin lỗi. Cũng như mọi người, tôi chỉ quen biết với những người trong
phạm vi chức vụ của mình mà thôi.

Trần Văn Tâm làm một cử chỉ như muốn bỏ đi, nhưng Joseph đưa

tay lên nắm lấy vai Tâm, quay người anh ta lại.

— Trinh cũng là máu mủ ruột thịt của anh mà Tâm. Một người như

anh nhất định phải có liên hệ ít nhiều với Việt Cộng.

Joseph ngừng nói, thình lình thái độ của Joseph trở nên cương quyết.
— Có thể tôi sẽ nói cho ông Đại Sứ của tôi biết để ông ấy hủy bỏ

chỗ máy bay của anh.

Gương mặt Trần Văn Tâm bỗng xanh nhợt, anh mỉm cười mất hết tự

nhiên, hai mắt chăm chú nhìn vào gương mặt Joseph một lúc rồi trở nên
hòa dịu.

— Tại sao anh không đến hỏi người bạn tại phòng giam đặc biệt toàn

trắng?

Joseph nhìn Trần Văn Tâm chưng hửng:
— Anh biết gì về người đàn ông trong phòng giam đặc biệt đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.