HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 254

TÁM

B

ây giờ là xế chiều ngày 29 tháng 4 năm 1975. Hai mươi bốn tiếng

đồng hồ sau khi Joseph nói chuyện với Trần Văn Tâm, Joseph lúc này
đang quỳ bên cạnh chiếc ghế đẩu màu trắng trong phòng giam, nhìn lên
khuôn mặt của người tù nhân ốm yếu. Làn da trên khuôn mặt cũng như
khắp thân thể của Đào Văn Lạt đường như bị teo lại trước không khí
quá lạnh lẽo của căn phòng mà Lạt phải chịu đựng quá lâu. Làn da đã
lún xuống, ôm chặt lấy xương, nên trông vẻ mặt của Lạt không khác gì
một chiếc đầu lâu. Mái tóc trên đầu Lạt trắng toát như màu trắng của
toàn thể căn phòng này. Đôi mắt không còn tự nhiên, to hơn bình
thường, nhưng vẫn còn sáng hoắc, lún sâu vào bên trong. Đào Văn Lạt
vẫn ngồi chồm người về phía trước, hai cánh tay khẳng khiu ôm lấy
thân mình như lần Joseph đốn đây hồi năm 1968. Lạt vẫn mặc trên
người bộ quần áo cũ kỹ, toàn thân chỉ còn chút đa thịt để đủ sống mà
thôi.

Cũng như lần trước, Đào Văn Lạt ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn vào

khoảng trống không trên vách tường không động đậy, cũng không
màng đến các diễn biến xảy ra chung quanh đây, rõ ràng Đào Văn Lạt
quyết thi gan cùng sự đày ải này.

Joseph cất tiếng lặp lại lời nói của mình một lần nữa với Lạt:
— Anh Lạt, anh hãy nghe tôi nói. Cuộc chiến tranh này sắp sửa

chấm dứt rồi. Tất cả các máy nghe lén chung quanh đây đã được tắt hết
rồi, anh và tất cả các tù nhân chính trị sẽ được Tổng Thống Dương Văn
Minh thả ra hết vào chiếu hôm nay. Lực lượng của anh chắc chắn sẽ
toàn thắng trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ tới đây. Họ đã tới
vòng đai Sài Gòn, nhưng anh phải giúp đỡ tôi trước khi họ tới đây…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.