HẢI YÊU - Trang 133

mặc chính là nhân cách thứ hai của con người, cho dù trên người có mặc
quần áo cũ, nhưng tinh thần thì tuyệt đối không thể buông lỏng, giáo dục và
phẩm hạnh hoàn toàn thông qua…”.

“Á á á!!!” Nick ôm đầu hét toáng lên, cảm giác bên tai toàn là tiếng kêu vo
vo của lũ ruồi vàng, “Tôi không bán nữa là được chứ gì! Anh thích là áo sơ
mi thì cứ là, thích gấp tất thì cứ gấp, muốn làm gì thì cứ làm cái ấy!! Chỉ
xin anh đừng lải nhải nữa!”

“Không được”. Karl dứt khoát từ chối, “Trong ngày được sắc phong làm
hiệp sĩ tôi đã từng thề rằng, phải chính trực thẳng thắn, thà chết chứ không
nói dối! Cho dù cô có là chủ nhân của tôi, cô có chỗ nào sai tôi vẫn phải
nói!”

“Vậy tôi không cần anh nữa, anh được tự do, hai người chúng ta hết nợ!
Tôi sẽ cho anh lộ phí trở về châu Âu, đúng rồi, tối nay có thuyền đến Ý
đấy…”. Nick sắp phát điên rồi, ngay cả giá cả cũng không thèm tính toán
nữa, chỉ muốn vứt luôn hắn ta ra khỏi cửa, không bao giờ gặp lại nữa.

“Không được”. Karl lại một lần nữa từ chối, giọng điệu cố chấp khiến Nick
dựng cả tóc gáy, “Tôi đã từng thề rằng, phải kiên trì với lý tưởng, không
run không sợ! Trung thành quả cảm, không thẹn với Thượng Đế!”

“Vậy, nói vậy có nghĩa là…” Nick nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy một
nỗi sợ hãi rất lớn đang trùm khắp, không thể chạy trốn.

“Nghĩa là, bất luận thế nào đi nữa tôi luôn sẽ ở bên cạnh cô, hơn nữa tôi
tuyệt đối không từ bỏ quyền được nhắc nhở và khuyên nhủ của mình”.

Anh chàng hiệp sĩ đứng dậy, tay nắm chặt cây thánh giá trước ngực, ánh
mắt giống như đang tuyên thệ vô cùng thành kính.

“Nick, tôi sẽ vĩnh viễn đi theo cô”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.