HẢI YÊU - Trang 169

Nick hồn bay phách lạc bước ra khỏi khoang thuyền trưởng, xây xẩm đầu
óc đi xuống khoang thuyền, trước cửa phòng mình đột nhiên nhảy ra một
bóng người, khuôn mặt Karl đầy vẻ thấp thỏm lo lắng, cũng quên luôn việc
tự mình yêu cầu là “không dây dưa không lải nhải”, lao bổ tới hỏi:

“Cô sao vậy? Sắc mặt kém thế. Vừa nãy có người nói với tôi cô đến chỗ
bác sĩ, có phải bị bệnh gì không? Có chỗ nào khó chịu à? Nếu là rơi xuống
nước rồi bị cảm thì nguy, nói không chừng sẽ chuyển thành viêm phổi
mất…”.

Nick nhìn đến mái tóc vàng rực chói mắt của hắn, càng thấy uể oải hơn. Đã
nghèo còn mắc cái eo, áo giáp vàng đã không lấy về được, ngược lại còn bị
trừ tiền lương. Chẳng trách các anh em đều nói kinh nguyệt của phụ nữ là
thứ xui xẻo nhất, hiện giờ rơi vào trúng người nàng, quả đúng là đen đủi
đến cực hạn.

Karl còn đang muốn trình bày cặn kẽ tỉ mỉ về sự tấn công mang tính tuyệt
diệt của bệnh viêm phổi, Nick đã bịt tai không thèm nghe, lảo đảo mở cửa
bước vào phòng, chui đầu vào giường nằm ngay đơ.

Vừa đặt mình xuống liền ngủ thẳng một lèo đến sáng ngày hôm sau, cú sốc
ngày hôm qua quá lớn nên quên luôn cả việc ăn cơm tối, Nick đói quá nên
tỉnh giấc. Lật người mở mắt thì nhìn thấy chó săn Tóc Vàng to lớn đang
ngồi ở bên cạnh giường, với khuôn mặt hơi mỉm cười cùng hốc mắt ửng
hồng, trong nụ cười ấy vừa là vẻ kích động vừa là cảm khái, giống hệt một
người cha đang khóc trong hôn lễ của con gái.

“Cuối cùng cô cũng lớn rồi”. Karl nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng vô bờ.

Nick bị hắn dọa cho nổi hết cả da gà, còn tưởng đêm qua mình đã biến
hình, vội vàng sờ loạn một lượt từ đỉnh đầu trở xuống, ngoại trừ phần ngực
tưng tức, những chỗ khác không có gì thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.