HẢI YÊU - Trang 218

Nick không chút nao núng nhìn người phụ nữ mập mạp trong bức tranh, tay
lại siết chặt thêm chút nữa, “Tôi nhớ là ông thuận tay trái mà”. Lão già chết
tiệt định lừa ai hả.

“Thiên tài vĩ đại ngàn năm mới có một giống như ta, chết đi rồi sẽ là một
tổn thất lớn cho cả thế gian đấy!”

“Thế thì liên quan gì đến tôi?”

“Người… ta tốt xấu gì cũng là người già, con nhóc nhà ngươi sao đến một
chút đạo đức kính già cũng không có?”

“Lúc ông đi tới nhà thổ chọn người, cũng đâu có thấy đạo đức yêu trẻ nào
đâu”.

Một khi đã nói toạc ra vậy rồi, thì hai người cũng không cần phải giấu giếm
gì nữa. Nick lôi Da Vinci ra chỗ khuất ở hoa viên ngoài hành lang, rồi mới
thả móng vuốt ra. Ông lão vừa mới thở được một hơi, cảm giác mát rượi từ
đôi găng tay lụa đã lại xuất hiện ở vị trí quan trọng trên cổ họng. Da Vinci
mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, đành phải nói thật: “Ta không nói với ai hết!
Dọa thôi, dọa ngươi chút thôi, hừ, không có chút khiếu hài hước nào hết. Ta
đã già từng này tuổi rồi, còn có thể làm gì được chứ? Xét lương tâm mà
nói, ta đã làm gì ngươi chưa? Con nhóc khốn kiếp ngươi lúc sắp đi còn tráo
giấy thông hành của ta!”

Nick quan sát lão già, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn của
lão giống y hệt một thanh gỗ mục mọc sâu, trông già nua tang thương hơn
nhiều so với mấy năm trước. Nhưng cũng chính đôi tay khô héo ấy, đã vẽ
ra thanh lưỡi hái độc nhất vô nhị cho nàng.

“Sắp xuống mồ rồi thành thực chút đi, mồm miệng vẫn còn nói linh tinh
được”. Nick buông tay ra, ý định giết người cũng tiêu tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.