HẢI YÊU - Trang 219

“Ta chưa từng kết hôn, thiên tài đều có một chút sở thích đặc biệt như vậy
đấy”. Da Vinci vịn vào trụ hành lang thở dốc, bỗng nhớ đến tên học trò tình
cờ gặp được hôm nay cũng nói những lời giống vậy. Bọn trẻ bây giờ thật
là…

Nick dửng dưng nói: “Ông có đứng giữa đường giữa chợ tuyên bố tôi cũng
không quan tâm, nhưng không thể phá hỏng việc của thuyền trưởng. Trước
khi ngài ấy đi, tốt nhất ông nên giữ im lặng. Nếu không…”. Nàng dừng lại
một thoáng, con ngươi sâu thẳm không chút ánh sáng chứa đầy vẻ uy hiếp
trắng trợn.

“Hiểu rồi, không phải người chết sẽ giữ bí mật tốt nhất sao, thật là…”. Da
Vinci phủi phủi áo choàng, trong lòng cảm thấy một niềm vui không thể
giải thích được. Là một họa sĩ, ông quá hiểu đạo lý tháng năm như nước
chảy, nhan sắc dễ phai tàn. Có rất nhiều phẩm chất sẽ bị năm tháng và hoàn
cảnh bào mòn, nhưng đôi mắt ông thích vẫn như ngày xưa không hề thay
đổi.

Năm đó tình cờ gặp gỡ, con bé mặc bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu như một
tên ăn mày, mặt mũi lem luốc tóc tai bù xù, duy chỉ có đôi mắt giống mắt
một con thú nhỏ nổi bật giữa tất cả. Lạnh lùng, quật cường, và tràn đầy
khát vọng sống. Như đóa hoa nở giữa mảnh đất xấu xa tội lỗi, gặp một lần
cả đời khó quên, lão đã mang con bé về nhà mà chẳng thèm phân biệt rõ
ràng xem nó là nam hay nữ.

“Ngươi ăn mặc thế này, nên lúc mới đầu ta thật sự không dám nhận. Gần
đây thịnh hành mốt làm cướp biển, một đứa rồi hai đứa đều đua nhau lên
thuyền làm cướp”.

“Kiếm được nhiều tiền mà”. Nick tiện mồm trả lời, sau đó trong lòng lại
thấy hối hận, “Nhưng đừng có nghĩ đến chuyện tống tiền đấy, trên người tôi
một xu lẻ cũng không mang đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.