HẢI YÊU - Trang 220

Trên cổ còn đang đeo một viên kim cương giá trị liên thành thế kia còn giả
vờ ôn nghèo kể khổ, Da Vinci khóc dở mếu dở.

“Ta vẫn chưa ra nông nỗi ấy đâu, hai năm trước ở Florence, có một cậu
thanh niên rất tuấn tú nhìn thấy mấy bức tranh đó, liền như phát điên tìm ta
truy hỏi về tung tích của ngươi. Ta chẳng thèm mấy đồng bạc lẻ của hắn,
nên ngay cả ngươi làm gì cũng không nói, chỉ bảo hắn rằng ngươi gặp khó
khăn, nên làm mẫu để kiếm tiền đi đường thôi”.

Nick suy nghĩ một lúc, nhíu mày: “Người đó có phải tóc vàng mắt xanh
lam, tên là Karl đúng không?”

“Không sai không sai, mỹ nam, thánh khiết như Tổng lãnh thiên thần vậy!”

Nick trợn trừng hai mắt, ủ rũ nói: “Chỉ cần ông cứ nói thật khiến anh ta từ
bỏ hy vọng đi còn hơn, hại tôi phiền phức đến sắp chết rồi đây”.

“Ha ha, cuối cùng cậu ta cũng tìm thấy ngươi rồi à? Ta không nỡ phá vỡ trí
tưởng tượng của người trẻ tuổi, cậu ta theo đuổi ngươi giống như theo đuổi
một giấc mơ vậy, chỉ sợ không thể chấp nhận được thực tế tàn khốc”. Đôi
mắt của lão già léo lên một tia sáng láu cá, “Nhưng anh chàng thuyền
trưởng tóc đỏ vạn người mê ấy trông không giống người sẽ để tâm đâu”.

“Vớ vẩn, ngài ấy là ông chủ của tôi, để tâm cái này làm gì?” Nick nhảy lên
hành lang, vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy, vén những sợi tóc lòa xòa
ra sau tai, lấy lại dáng vẻ thiếu nữ điềm đạm tao nhã. “Tôi quay lại đây,
thuyền trưởng không tìm thấy sẽ nổi cáu đấy”.

“Kéo ta lên với, chẹp, già rồi đúng là vô dụng, ngay cả một bậc thang cũng
không bước qua nổi. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như ta đã nói với người
Pháp rồi, thì ngươi định làm thế nào?”

Khuôn mặt Nick không chút cảm xúc: “Đẩy ngã ông xuống hồ nước trong
hoa viên, đợi ông tắt thở rồi nói với mọi người ông sẩy chân rơi xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.