HẢI YÊU - Trang 312

Victor ngây người, rồi lập tức hiểu ra nguyên nhân. Liên đoàn chế tạo len
của Florence có yêu cầu cực cao về chất lượng sản phẩm, những tấm thảm
màu nhuộm không đều, hoa văn xiên lệch, thì thà cắt đôi rồi bán lại cho
cánh bán hàng rong chứ tuyệt đối không bao giờ trộn lẫn chúng vào trong
các đơn hàng. Giá cả của những tấm thảm lỗi này rất rẻ, là sự lựa chọn
hàng đầu của người nghèo.

Anh chàng bác sĩ giận dữ gầm lên: “Cô đúng là cái đồ bủn xỉn hết thuốc
chữa! Số tiền thuyền trưởng trả cho cô đảm bảo đủ dùng, lẽ nào tiết kiệm
lại giấu hết ở trong hang chuột rồi à?”

Nick sờ sờ mũi, hơi chút xấu hổ: “Một nửa thôi cũng rất tốt rồi mà, vừa dày
lại vừa ấm, giá tiền lại chỉ bằng một phần mười thành phẩm xịn. Huống hồ
người tôi nhỏ, hoàn toàn đủ dùng”.

“Chuyến này cô tới Florence chỉ để mua loại hàng giá rẻ bán lại cho mấy
tay vỉa hè này thôi à?”

“Dù sao cũng dùng trong phòng của mình, chẳng có ai nhìn thấy, hơn nữa
mọi người trên thuyền đều đắp chăn được phát cho mà…”

“Khốn kiếp, thu nhập của cô chỉ để đem đi so với cái đám ngay cả một cái
áo sơ mi để thay lúc tắm rửa mà cũng không có thôi sao?”

Karl nghe Victor cứ chế nhạo đi chế nhạo lại Nick mãi, siết chặt lấy chiếc
khăn mặt không nói lời nào, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cuối cùng
không nhịn được nữa lên tiếng thô lỗ cắt ngang: “Đừng nói nữa! Nếu
không phải, nếu không phải… thì cô ấy luôn được dùng những thứ tốt
nhất!!”

Anh chàng bác sĩ lập tức im lặng. Hồi lâu sau khóe môi mấp máy được vài
lần, nhưng cũng chỉ thốt ra được có một câu “Xin lỗi”, sau đó lách người
chui vào phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.