Anh chàng bác sĩ nói lan man dông dài, Nick chật vật chống nửa người lên, lo lắng nói: “Anh biết rõ
tôi đang nói tới ai mà! Chính là gã có đôi mắt màu vàng kim và hình xăm trên người đang bị trói trên
cột buồm ở bên ngoài kia kìa!” Xưa nay nàng luôn là người độc lập dũng mãnh, những chuyện có
thể dựa vào sức lực của bản thân thì chưa bao giờ làm phiền đến người khác, nếu không phải giờ bị
tàn tật, nàng cũng sẽ không rơi vào tình cảnh phải cầu xin sự giúp đỡ của tay bác sĩ sức trói gà không
chặt kia.
Victor nghịch nghịch đầu ngón tay đẹp đẽ của mình, cười khẽ đáp: “Nghe cô nói kìa, công tử tôi đây
là một nhân viên bàn giấy, cũng chỉ khám bệnh đau răng cảm lạnh cho người ta, tiện thể nói chuyện
phiếm cho đỡ buồn với bệnh nhân, sao làm được chuyện cứu vớt phạm nhân mắc trọng tội chứ?”.
“Anh làm được mà! Cũng đâu phải bắt anh đánh gục đám canh gác, chỉ là tranh thủ lúc mọi người
không chú ý nới lỏng dây trói ra một chút thôi, hoặc là nhét cho một con dao nhỏ, Eney có thể tự
mình bơi được...”. Nick khẩn thiết giảng giải mẹo vượt ngục cho Victor nghe, nhưng dáng vẻ của
người này lại hoàn toàn không có chút hứng thú.
“Thứ nhất, một ngày hai mươi tư giờ trên thuyền không ngừng có người đi qua đi lại, ai giẫm một
chân lên đuôi mèo thôi thì nội trong vòng ba phút đã truyền từ mũi thuyền đến đuôi thuyền, không
thủ đoạn nào có thể qua được tai mắt của kẻ khác. Thứ hai, thằng nhãi kỳ quặc kia chẳng có quan hệ
gì với tôi, tại sao tôi phải mạo hiểm cứu hắn để thuyền trưởng trách móc?”.
Lý do vô cùng đầy đủ, từ lâu Nick đã biết rằng Victor rất lạnh lùng nghiệt ngã đối với những người
không liên quan, giờ cũng chẳng tìm ra được lý do nào để thuyết phục anh ta. Nick cực kỳ thất vọng,
cánh tay buông thõng, thân hình nặng nề trượt xuống giường.
Victor gập cuốn sách lại, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Chỉ riêng một mình tôi
ấy mà, chắc chắn không được rồi, nhưng trên thuyền, những kẻ nợ ơn tôi cứu mạng cũng phải đến
mười, hai mươi tên…”.
Nghe được từ then chốt, Nick quay ngoắt đầu lại, hai mắt sáng ngời nhìn vào miệng anh chàng bác
sĩ, chờ đợi những lời tiếp theo. Nhưng trái với dự đoán, tay bác sĩ lại không nói ra một cái tên, mà là
một con số.
“Hai mươi đồng vàng”.