HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 176

“Tôi không cần làm thế. Hắn đã bỏ chạy.”
“Anh ta có quay lại không?”
Cô phá lên cười. “Không, hắn không quay lại.”
“Có phải cô đã giết David Maybury rồi vứt anh ta thối rữa trong hầm trữ

đông không?”

“Không.”
“Nếu anh ta chết thật thì hẳn đó cũng là một dạng thực thi công lý, phải

không?”

“Chắc chắn rồi.”
“Vợ chồng Phillips, hay tôi nên gọi là nhà Jefferson, cũng tin vào loại

công lý này, đúng chứ? Họ đã thay cô làm điều đó, đúng không cô
Maybury? Họ đã ra tay báo thù giúp cô đúng không?”

Luôn có một thời điểm cơn cáu giận của Phoebe chỉ chực phun trào.

Nghe đến câu này, bụng cô quặn lại như vừa bị giáng một cú đấm. Nhưng
rồi, cô suy nghĩ thấu đáo hơn, mặc dù vẫn cần đến sự tự chủ sắt đá mới có
thể ngăn mình lao vào cắn xé và cào cấu gương mặt đáng nguyền rủa của
viên thanh tra. “Tôi nghĩ ông nên hỏi ông bà Phillips về chuyện đó,” cô
luôn trả lời như vậy. “Tôi không tự tin đến mức trả lời thay họ được.”

“Tôi đang muốn biết quan điểm của cô mà, cô Maybury. Họ có khả năng

báo thù cho cô và con gái cô không?”

Một nụ cười thương hại hé trên môi Phoebe. “Không.”
“Cô có phải người tấn công cô Cattrell không? Cô nói mình đã lên

giường đi ngủ, nhưng cũng không ai khác xác nhận được. Có phải vì cô
Cattrell có khả năng tiết lộ điều gì đó mà cô muốn che giấu không?”

“Cô ấy sẽ tiết lộ với ai? Cảnh sát à?”
“Có lẽ vậy.”
“Ông đúng là đồ ngốc.” Phoebe mỉm cười dù chẳng thấy hài hước chút

nào. “Tôi có nói với ông suy đoán của tôi về sự cố của Anne rồi còn gì.”

“Nhưng đó chỉ là lời đoán mò mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.