HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 177

“Có lẽ vậy, nhưng xét đến những chuyện đã xảy ra với tôi chín năm

trước, thì không gì là không thể.”

“Cô chưa bao giờ trình báo việc đó.”
“Dù tôi có trình báo, ông cũng chẳng tin. Ông sẽ cáo buộc tôi đã tự gây

ra mọi chuyện. Dù sao đi nữa, tôi cũng không bao giờ có ý định để ông
quay lại nhà mình, một khi đã thoát khỏi ông. Xét trên vài khía cạnh, tôi
may mắn hơn Anne nhiều. Tất thảy những vết sẹo của tôi đều không phải ở
thể xác.”

“Hẳn là thế rồi. Chắc cô nghĩ tôi dễ mắc lừa lắm.”
“Không,” Phoebe thành thật đáp. “Mà là hẹp hỏi và thù hận.”
“Bởi tôi không có chung quan điểm về những điều uỷ mị sướt mướt như

cô chăng? Con gái cô rất mơ hồ về thứ đã khiến nó hoảng sợ. Ngay cả
trung sĩ McLoughlin cũng chỉ nghĩ cậu ta nghe thấy tiếng ai đó. Tôi là
người thực tế. Tôi thích xử lý mọi việc dựa trên thực tế, chứ không phải
chứng loạn thần kinh ở phụ nữ.”

Phoebe ngỡ ngàng nhìn ông. “Tôi chưa bao giờ nhận ra ông ghét phụ nữ

đến thế. Hay ông chỉ ác cảm với mình tôi thôi? Ông thực sự thấy sung
sướng khi nghĩ rằng rồi đây tôi sẽ phải nhận sự trừng phạt đích đáng, đúng
không? Nếu mười năm trước, tôi nói ‘Đồng ý’, liệu giờ tôi có được miễn
những giày vò này không?”

Rõ ràng, Walsh luôn là người nổi điên trước. Rồi Phoebe vào xe của

mình, lái đến bệnh viện và ngồi cạnh Anne, mát xa tay bạn, thì thầm và cầu
nguyện cầu cho bạn mau tỉnh lại.

Những câu hỏi dành cho Diana đều mang mục đích thăm dò và xoáy sâu

vào mối quan hệ của cô với Daniel Thompson. Không thể kiềm chế cơn tức
giận của mình như Phoebe, cô thường xuyên mất bình tĩnh. Dù thế, sau hai
ngày, chánh thanh tra vẫn không thể lần ra điểm đáng ngờ nào trong câu
chuyện của cô.

Ông vỗ vào đống thư. “Từ những lá thư của cô, có thể thấy rõ ràng cô rất

điên tiết với ông ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.