HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 132

3 giờ

“Đi đâu đây, thưa cô?” Anh ta mở cửa xe.

Cô đóng nó lại, vẫn đứng bên ngoài. “Tôi không biết anh có thể giúp

được không. Anh đã ở góc phố này cả đêm phải không?”

“Từ lúc mười hai giờ, có lúc đi rồi lại quay lại. Tôi đánh xe tới đây

vào mười hai giờ mỗi tối. Không phải lúc nào tôi cũng có mặt ở đây, nhưng
đây là điểm đỗ chờ khách quen thuộc của tôi. Tôi khởi hành từ đây, rồi lại
quay lại sau mỗi chuyến.”

“Anh có chở một người phụ nữ nào đi một mình từ góc đường này,

sau mười hai giờ tối nay không?”

“Có, tôi có chở một cô. Cách đây chừng hai giờ.” Rồi anh ta hỏi, “Cô

đang làm gì vậy, đang cố tìm ai đó à?”

“Vâng, đúng vậy.”

“À, nếu cô cho tôi biết cô ta trông thế nào, có thể tôi sẽ giúp được cô.”

“Tôi không thể nói với anh cô ta trông thế nào.”

Người tài xế nhún vai, nhấc hai tay rời khỏi vô lăng rồi đặt xuống.

“Vậy thì tôi giúp cô kiểu gì đây, thưa cô?” Chẳng có chút bỡn cợt nào trong
câu hỏi đó. Rồi anh ta im lặng một lúc. “À, là chuyện nghiêm trọng hả? Sao
cô không nhờ cớm thử xem?”

“Không, chẳng có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là chuyện cá nhân thôi.” Cô

nghĩ một lúc. “Xem nào, khi khách trả tiền, anh có để ý không?”

Anh ta mỉm cười chẳng chút vui vẻ. “Khi họ trả tiền cho tôi, thì đó là

tất cả những gì tôi thực sự để ý, gần như là vậy. Bao nhiêu tiền, chỉ để ý tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.