HẲN LÀ YÊU - Trang 72

tủ bếp liền tường và dẫn ra một căn bếp với những tủ bát đĩa cao với từ sàn
nhà lên tận trần. Cô có hai phòng ngủ, một trong số đó cô dùng làm phòng
vẽ.

Các đường ống cứ rên rỉ. Sàn nhà gỗ thì lạnh, và nước thì nhỏ giọt vào

bồn tắm. Nước toa lét chảy không ngừng nghỉ trừ phi cô lắc nhẹ tay vặn, và
cửa sổ phòng ngủ cảu cô thì bị đóng chặt. Dẫu vậy, cô yêu ngôi nhà của cô
bất chấp những hư hỏng của nó và yêu thậm chí cả vì những hư hỏng ấy.

Thoát quần áo khi bước đi, Gabrielle hướng đến phòng vẽ. Cô đi nhanh

qua phòng ăn và bếp, bỏ qua những cái bát và chai nhỏ chứa kem chống
nắng và các loại dầu chiết xuất tự nhiên khác mà cô đã chuẩn bị. Đến lúc cô
tới được cửa phòng vẽ, tất cả những gì cô mặc là chiếc quần lót bikini màu
trắng.

Một cái áo sơ mi loang lổ màu vẽ treo trên một khung vẽ ở giữa phòng.

Khi cô đã cài khuy áo đến nửa ngực, cô bắt đầu nhặt nhạnh đồ vẽ.

Cô biết chỉ có một cách để giải phóng cơn giận khủng khiếp quấn quanh

người cô và lại tô đen cả luồng khí của cô. Cô đã vượt quá xa tọa thiền và
hương thơm xoa dịu rồi, và chỉ có một cách để biểu lộ cơn giận dữ và cảm
giác tra tân nội tại. Chỉ có một cách để tống nó ra khỏi cơ thể cô.

Cô không thèm chuẩn bị vải bạt hay phác họa khuôn hình trước. Cô

không thèm làm dịu lớp sơn dầu nặng nề hay cố pha sáng màu sắc. Cô
thậm chí còn không có một ý tưởng rõ ràng về những gì cô định vẽ nữa. Cô
chỉ vẽ mà thôi. Cô không tốn thời gian cẩn thận tính toán mỗi nét phác cọ,
hay thèm quan tâm xem cô đang tạo ra cả một mớ hỗn loạn trên vải vẽ.

Cô chỉ vẽ mà thôi.

Vài giờ sau, cô không ngạc nhiên khi thấy ác quỷ trong bức tranh của cô

mang một vẻ tương đồng đáng kể với Joe Shanahan hay con cừu non bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.