HẬN LÃNG BẠC - Trang 150

HẬN LÃNG BẠC

Trương Thái Du

www.dtv-ebook.com

Á Đại Gia

Không thể tin tôi đã đánh mất những giấc mơ ở một thời điểm chưa xa

hiện tại lắm. Đến giờ này tôi vẫn còn nhớ như in giấc mơ khá kinh dị năm
lên ba tuổi: Quả bóng đen nặng trịch treo lơ lửng nơi góc màn xám tăm tối.
Nó cùng đỉnh màn cứ chực rơi đè xuống tôi rồi lại nảy về vị trí cũ. Như
định mệnh, vui buồn trong thế giới chiêm bao cũng là đời sống của tôi.
Khởi đầu bằng nỗi ám ảnh rất giống tai họa, song nói chung các giấc mơ
đẹp vẫn nhiều. Nhộn nhất là lần tôi thấy mình bay lên tầng bốn tòa chung
cư rệu rã và cố tỏ tình với người yêu qua song sắt chuồng cu cơi nới diện
tích.

Tôi quyết phải tìm lại bằng được giấc mơ sau quãng thời gian trống

trải dằng dặc. Cảm giác bất lực vì mình không còn biết mơ nữa luôn hành
hạ tôi. Bước khỏi giường mỗi sáng tôi châm vội điếu thuốc, đoạn ngồi
chồm hỗm trên bàn xí bệt vừa rít khói vừa cố lục lọi trí nhớ tìm dấu vết ảo
ảnh đêm. (Thật thiếu khiếm nhã, nhưng cái thế ngồi quê kệch kia đã trở
thành thói quen không thể bỏ của tôi). Sau đó tôi ăn bận chỉnh tề và một
mình ra khỏi nhà khá sớm. Nói không ngoa, tôi gần như đã thuê tháng
chiếc bàn dưới tán tre ngà trong một trà quán sang trọng giữa trung tâm Sài
Gòn. Từ bảy giờ đến bảy giờ bốn lăm, tôi vừa ăn sáng, vừa uống cà phê và
tiếp tục truy bức não bộ.

Vẫn bặt tăm tín hiệu nhận diện, dù chỉ là nửa mảnh giấc mơ rơi rớt

đâu đó.

Người ta cần gì trong cuộc đời này? Giấc mơ hẳn phải có mối liên hệ

nào đó với thực tế. Chỉ cần mở máy tính xách tay và thiết lập kết nối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.