HẬN LÃNG BẠC - Trang 158

HẬN LÃNG BẠC

Trương Thái Du

www.dtv-ebook.com

Vàng Ảnh Vàng Anh

1. Nàng yêu thơ tôi chứ không yêu tôi, và đặc biệt không thể yêu nổi

căn hộ tập thể chật chội của tôi trên tầng 8 một tòa cao ốc cũ kỹ giữa thành
phố. Nàng chỉ nên sống với thơ. Sống với nhà thơ là sai lầm, dẫu chưa dính
hệ lụy bầu bì hay hôn thú. Tôi biết nàng ra đi thanh thản, như cất một bản
thảo cổ điển vào đáy rương ký ức. Mỗi lần nhớ tới nàng tôi lại bật cười với
bao nhiêu càm ràm thường nhật từ đôi môi cong cớn chực làm nũng: nước
yếu, thang máy hỏng vĩnh cửu, nhà cầu tầng trên thấm dột, trẻ nít chung
dãy hành lang ồn ào...

Bàn viết của tôi nhìn ra vòm dầu cổ thụ hàng trăm năm tuổi. Mỗi khi

tắc tịt thi hứng tôi thường ước giá như có thể dựng một căn chòi giữa chạc
ba chót vót kia. Người thơ gốc khỉ sẽ ngồi trên đầu thiên hạ nườm nượp
phía dưới. Thơ tôi vút lên trời xanh, kinh thiên động địa. Thơ tôi rùng rùng
chuyển động cuộc cách mạng ngôn từ, quét sạch bọn hủ lậu cứ nhìn thấy
nhà thơ là cười nửa miệng, phơi gốc rễ cỏ rác bọn cô hồn giấu mặt gọi nhà
thơ là lũ chập cheng, đồng bóng, tâm thần...

Ngày đẹp trời nọ, tư lự nhìn vòm cây tôi phát hiện một tổ chim. Chim

mẹ lông vàng pha ánh xanh. Hai chú chim non còn đỏ hỏn nhưng đã biết to
mồm chí chóe nhau giành mẹ mớm sâu bọ. Xác định rõ đây là giống Vàng
anh quí hóa, tôi đi tìm tốp thợ leo trèo của Công ty Công viên Cây xanh
ngày ngày vẫn lang thang mé nhánh cây mục khắp thành phố. Họ gỡ tổ
chim bỏ vào chiếc lồng rộng rãi. Sợi dây thừng gắn ròng rọc treo lồng chim
căng từ chạc cây vào cửa sổ phòng tôi. Ngày hai ba bận tôi kéo thừng, cung
cấp cho chim nước uống và một đĩa nhỏ ấu trùng kiến càng béo ngậy. Chim
mẹ thành ra thừa thãi. Nó bỏ đi mất dạng, sau cả tuần vờn quanh lồng chim,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.