HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 163

Thẩm Khê xem xét thời cơ đã đến lúc bàn điều kiện, nhân tiện nói: -

Ngươi muốn học võ công lại không muốn bái ta làm thầy, vậy sau này
ngươi phải nghe lời ta…

- Đợi sau khi ta truyền thụ hết võ công sư phụ dạy ta cho ngươi, chúng

ta tỷ thí một trận danh chính ngôn thuận, ngươi không được đánh lén, hơn
nữa ngươi phải lấy đồ vật trao đổi với ta, như vậy ta mới đồng ý dạy ngươi
những chiêu võ công thượng thừan như “Bạch hạc giương cánh”, “Hắc hổ
thâu tâm”, “Thái sơn áp đỉnh”, “ Hầu tử trích đào”...

Đối với trẻ con, làm đại hiệp bay tới bay lui là giấc mộng suốt đời, tên

vài chiêu thức võ công đỉnh như vậy rất hấp dẫn với chúng.

Vương Lăng Chi thèm thuồng nói:

- Được, ta đồng ý.

Thẩm Khê đi tới, vươn nắm tay: - Người trong võ lâm rất chú trọng

chữ “Tín”, lấy “Tín” làm gốc, lời đã nói ra nặng ngàn vàng. Ngươi không
được đem chuyện hôm nay nói cho người khác biết, kể cả cha mẹ người
thân của ngươi cũng không thể nói, biết chưa?

Vương Lăng Chi tuy nhỏ tuổi nhưng có chút ngông nghênh, bĩu môi

nói: - Về sau ta nhất định là anh hùng hảo hán, làm đại hiệp hành tẩu giang
hồ.

Thẩm Khê gật gật đầu nói: - Nếu ta dạy võ công cho ngươi…, về sau

ta chính là sư huynh của ngươi, nàng là sư tỷ của ngươi, trước khi ngươi
học thành võ công không được khi sư diệt tổ, đồng môn tương tàn, hơn nữa
muốn ta dạy võ công cho ngươi, ngươi phải lấy giấy bút đến đổi.

Vẻ mặt Vương Lăng Chi không sao cả: - Còn tưởng rằng ngươi muốn

thứ gì quý giá, hóa ra là giấy bút… Trong thư phòng nhà ta có rất nhiều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.