HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 166

- Sư huynh, thật sự có bí kíp võ công sao? Có phải học được rồi, có

thể một đánh trăm không? Vương Lăng Chi mê mẩn tới ngẩn cả người.

Thẩm Khê nhàn nhạt cười một cái: - Cho dù có bí kíp võ công, học

được hay không vẫn còn phải xem tạo hóa của ngươi nữa! Sư phụ dẫn nhập
môn, tu hành ở mỗi người, người trong võ lâm đông luyện tam cửu hạ
luyện tam phục, nhất định phải cần mẫn khổ luyện mới có thể thành công…
Đúng rồi, tốt nhất là còn phải biết chữ nữa, nếu không cho dù ta viết bí kíp
cho ngươi, thì ngươi xem có hiểu không?

Vương Lăng Chi gãi gãi đầu: - Cái này… còn phải đi học hả?

Thẩm Khê nói: - Học hay không học đều không quan trọng, nếu ngươi

không biết hoặc không hiểu nghĩa của chữ, ta có thể dạy ngươi.

Vương Lăng Chi gật đầu đồng ý.

Nhưng cậu ta cũng còn chút thông minh, thầm lẩm bẩm trong lòng:

“Tiểu tử này vừa nhìn là biết nhà nghèo kiết xác, đâu ra tiền đi học? Ngày
mai ta lấy giấy bút đến cho hắn, thử xem hắn có biết viết chữ hay không…
Nếu biết viết, có nghĩa là hắn có kỳ ngộ khác, hoặc là thật sự được danh sư
chỉ đạo, bí kíp võ công thiết nghĩ cũng là thật.”

Nghĩ tới đây, Vương Lăng Chi học Thẩm Khê ôm quyền hành lễ, sau

đó cầm cây gậy tre của mình dậy chạy một mạch bỏ đi.

Lúc ăn cơm tối, Thẩm Minh Quân nhờ người tới nhắn là tối nay sẽ về

trễ chút, nên trên bàn ăn chỉ có ba người Chu thị, Thẩm Khê và Lâm Đại.
Lâm Đại nhìn Chu thị, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Chu thị rất nhanh
liền phát hiện sự bất thường của cô bé. Nàng hỏi: - Đại nhi, con có tâm sự
sao?

Lâm Đại nhìn Thẩm Khê một cái, vừa định chuẩn bị méc, thì chân của

cô bé dưới gầm bàn bị Thẩm Khê đạp một cái. Thẩm Khê cướp lời nói: -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.