HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 87

Bị Chu thị nói một trận, nước mắt lại dâng lên trong đôi mắt to của cô

bé, Chu thị liền vội vàng kéo nó ôm vào lòng, tự trách nói:

- Con xem dì này, phải nuôi một tiểu tử thối, cả ngày chỉ biết làm lão

nương tức giận, suýt nữa thì quên mất, con là nữ nhi... Đừng ủy khuất, lúc
nãy chỉ là thói quen của dì thôi, không có ác ý gì đâu!

Cô bé bị Chu thị nhẹ nhàng ôm, cũng không biết là tủi thân hay cảm

động mà nước mắt lại chảy xuống.

Thẩm Khê không nhìn nổi nữa, rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Mẹ, hay là... chúng ta cứ thu lưu nó trước đã? Mẹ xem nó đáng

thương như vậy, nhiều thêm một người thì cũng chỉ là thêm một miệng ăn
mà thôi, một tiểu nữ oa cũng ăn chẳng bao nhiêu mà.

Cô bé quay đầu, vô cùng cảm kích nhìn Thẩm Khê, rồi lập tức mang

vẻ mặt chờ mong ngẩng đầu nhìn Chu thị.

Chu thị nghe vậy, con ngươi đảo một vòng, lập tức đứng dậy, thần bí

nhìn xung quanh, phát hiện phía sau cánh rừng phía bên cạnh quan đạo có
một con sông khá rộng, liền cười nói:

- Đi theo ta!

Sau đó ôm lấy cô bé, đeo bao hành lý lên lưng, xuyên qua cánh rừng,

đi về phía bờ sông.

Thẩm Khê có chút nghi hoặc, không biết lão nương nhà mình bị làm

sao nữa, chỉ biết chạy chậm theo sau, cùng hai người kia đi vào rừng.

Đi đến bờ sông, Chu thị phất phất tay, ra hiệu cho Thẩm Khê quay mặt

sang chỗ khác, không cho nhìn lén.

Thẩm Khê không còn cách nào khác, chỉ đành xoay người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.