Chúng ta lại không phải gia đình giàu có gì, tiểu nữ oa này đến với chúng ta
sớm như vậy, cứ cho là tâm bệnh của lão nương cũng sớm khỏi.
Thẩm Khê không phục mà nói: - Mẫu thân con có bản lĩnh, con có thể
tự mình cưới vợ.
- Con có thể có bản lãnh gì? Con nói xem, với gia nghiệp của nhà ta,
chờ con lớn lên muốn cưới khuê nữ nhà người ta, tam thư lục lễ chỗ nào
đến nhiều tiền như vậy? Lại nói, Thẩm gia nhiều tiểu bối như vậy, con lại là
đứa út, nói không chắc còn có thể thêm vài đệ đệ, cho dù thế nào cũng
không tới lượt con... Đi đi đi, đàng hoàng một chút cho lão nương coi,
không cho phép con bắt nạt vợ tương lai.
Thẩm Khê liên tục cười khổ, kiếp trước hai mươi tám tuổi không giải
quyết vấn đề hôn nhân, kiếp này vẫn chưa tới bảy tuổi liền giải quyết rồi.
Tiểu cô nương kia đỏ mặt, thấy Thẩm Khê có vẻ buồn bực, nhút nhát
tiến lên hai bước, lại quay đầu lại nhìn Chu thị một chút, khẩn trương theo
sau nhẹ giọng nói: - Đệ đệ, đệ chê tỷ bẩn sao? Không sao, về sau tỷ sẽ tắm
rửa sạch sẽ thơm tho, thơm ngào ngạt luôn đấy!
Thẩm Khê nhếch miệng lộ ra cái điệu cười không hợp với tuổi của
hắn, nói: - Ta không phải đệ đệ của ngươi, ta là tướng công của ngươi.
Nhìn tiểu nha đầu kia với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô cùng chờ
mong, Thẩm Khê đột nhiên cảm giác được vô cùng tuyệt vọng. Nếu không
phải Chu thị muốn cho nàng làm con dâu nuôi từ bé, còn có lý do gì thu
nhận và giúp đỡ tiểu cô nương này? Cứ cho là mùa màng thái bình, một
tiểu nha đầu mỏng manh như mảnh giấy bạc cũng không có cách nào sinh
tồn được ở đây, có cơm ăn đã là quá tốt rồi.
Trầm mặc hồi lâu, tiểu nha đầu kia lo lắng hơn, đỏ mặt, nhẹ nhàng lôi
kéo ống tay áo của Thẩm Khê: - Đệ đệ, đệ yên tâm, về sau tỷ tất cả nghe
theo đệ, chỉ cần đệ không đuổi tỷ đi, tỷ cái gì cũng nghe theo đệ.