Tiếp theo lại thấy nàng ngẩng đầu, mặt đỏ hồng , một bộ muốn nói lại
thôi . . . . . .
"Muốn nói cái gì cứ nói đi." Thanh âm vô cùng ôn hòa, bộ dáng này nếu
là cứ liên tục một hồi nữa thì cho dù là hắn tu dưỡng có tốt, tính tình có ôn
hòa bao nhiêu đi chăng nữa , khả năng cũng muốn đánh người giống Ngạo
thôi ! Hắn đột nhiên có chút thông cảm với Ngạo rồi.
"Thật sự có thể nói sao?" Nàng ưỡn ẹo nhìn hắn, cảm thấy tự mình bày
tỏ, muốn từ từ sẽ đến, không thể mở miệng quá trực tiếp , nếu không sẽ dọa
người chạy .
"Thật sự." Một nụ cười tà mị nở rộ trên khuông mặt như cánh hoa đào ,
ánh mắt chờ mong nhìn nàng, giống như đang mời gọi. . . . . .
Cảnh đẹp như vậy suýt nữa để cho Vũ Văn Tiểu Tam muốn gào lên :
"Tôi nghĩ muốn nói tôi. . . . . ." Nói tới đây, đột nhiên nhớ tới chiến lược mà
mình vừa mới định ra, không thể quá trực tiếp! Nói một nửa lại mắc kẹt ở
trong cổ họng. . . . . . Rồi sau đó, thẹn thùng e lệ nhìn Hiên Viên Vô
Thương liếc mắt một cái: "Ây da , người ta vẫn là không nói mới tốt!"
Quạ đen. . . . . . Hiên Viên Vô Thương không nói gì quay đầu đi, cảm
thấy đã có chút tò mò nữ nhân này tới cùng muốn nói cái gì , nhưng là nhớ
tới bộ dáng của nàng kia , không dám hỏi lại.
Nhìn nhìn Hiên Viên Vô Thương quay đầu đi , ặc . . . . . . Có phải mình
làm quá mức rồi hay không ? Nếu không hay là nói rõ ra một chút?
"Kỳ thật, tôi muốn nói. . . . . ."
Nói xong Hiên Viên Vô Thương có chút kinh ngạc quay đầu, ánh mắt tà
mị quét nàng, không phải không nói sao? Như thế nào đột nhiên lại muốn
nói? Nhìn trong mắt hắn kinh ngạc, ặc. . . . . . Chẳng lẽ lại quá rõ rồi hả ?