HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 1372

Thấy hai đại trai đẹp cũng ngơ ngác nhìn nàng, lần này mỗ nữ càng

không biết xấu hổ, dậm chân một cái, quay đầu, nhìn lên bầu trời: "Haizzz.
. . . . . Các ngươi nói trên thế giới này, tại sao có thể có người nào ưu tú
giống như ta chứ ? Thật có thể nói là: ‘tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến
lai giả, niệm thiên địa chi du du, độc ngã ngạo lập thiên hạ’!" *

*(tức là: trước không thấy người xưa, sau không thấy người tới, ngẫm

trời đất bao la, riêng ta đứng ngạo nghễ trong thiên hạ. Thực ra 3 câu đầu là
Tiểu Tam lấy nguyên văn trong bài thơ Đăng U Châu đài ca (bài ca lên đài
U Châu) của Trần Tử Ngang - nhà thơ đời Đường của Trung quốc. Câu
cuối trong nguyên gốc là: Độc sảng nhiên nhi thế hạ - Riêng mình nhỏ lệ
đau thương. Tiểu Tam lại cải biến thành ý khác hẳn )

"Khụ khụ. . . . . . Cái đó, nhị ca à, ta còn có một số việc, ta đi trước !" -

Long Ngạo Thiên trên đầu đầy mồ hôi lạnh, im lặng nói xong cũng muốn
rời khỏi.

Phía sau đầu Hiên Viên Mặc toát ra một giọt mồ hôi to mọng, nhìn

thoáng qua cái người vẫn ngửa mặt lên trời khoe khoang kia, nói: "Ngạo
Thiên ! Chúng ta không phải còn có chuyện chưa thương thảo hết sao ?" -
Nói xong còn nháy mắt với hắn.

Long Ngạo Thiên lúc này hiểu ý: "Ừm ! Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên

rồi ! Nhị ca, vậy chúng ta đi nhanh đi !"

"Ừm !" Hiên Viên Mặc gật đầu, rồi sau đó hướng về phía Vũ Văn Tiểu

Tam nói, "Trẫm cùng Long Diệu thái tử còn có chút quốc sự phải xử lý, đệ
muội hãy tự mình đi dạo trong hoàng cung đi !"

Nói xong mang theo Long Ngạo Thiên cùng chạy trốn thật nhanh. . . . . .

Sau khi hai người kia chạy xa, Vũ Văn Tiểu Tam liền dẫn Tiểu Nguyệt

hồi cung, nét mặt mỗ thị nữ chết lặng: "Tiểu thư, ngươi lần sau có thể
khiêm tốn một chút được không, không cần phải khoe khoang như vậy !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.