Nghĩ tới đó, Thái hậu cũng có chút phiền muộn, nếu không phải Vũ Văn
Tiểu Tam mang thai cốt nhục của Ngạo nhi, nữ nhân dễ dàng ảnh hưởng tới
quan hệ huynh đệ của bọn họ, ảnh hưởng tới sự vững chắc của giang sơn
như vậy, bà tuyệt đối sẽ không giữ lại trên đời!
Bà thích người con dâu này là một chuyện, nhưng bà càng coi trọng con
trai của mình, con dâu, dù thích hơn nữa, cũng là con gái của người khác!
Hiên Viên Ngạo nghe Thái hậu nói ra như vậy, trong lòng biết mẫu hậu
đã nhìn thấu tâm tư của mình, cũng hơi có chút ngượng ngùng, dung nhan
máu lạnh khẽ xuất hiện sắc đỏ, ánh mắt cũng cực kỳ không được tự nhiên.
Nhìn hắn có bộ dáng kia, Vũ Văn Tiểu Tam trợn mắt nhìn trời, cái tên dở
hơi này cũng quá biết giả bộ đi? Thật đáng khinh!
Vì vậy. . . . . . Đại cục đã định, mặc dù Vũ Văn Tiểu Tam có không cam
lòng đến đâu, vẫn phải theo chân Hiên Viên Ngạo cùng nhau trở về tam
vương phủ. . . . . .
Hai người ra khỏi Phượng Tường cung, Vũ Văn Tiểu Tam rất bất nhã
uốn éo người, rồi sau đó không nhịn được hướng về phía Hiên Viên Ngạo
mở miệng: "Sao Vương Gia lại nghĩ muốn đến đón bổn vương phi trở về hả
?" - Thật ra thì nàng muốn hỏi chính là: ngươi cho dù muốn đón, cũng nên
đợi đến buổi tối hãy tới chứ?
Chờ cả ngày cũng không thấy hắn đáp lời, mỗ nữ nhíu lông mày quay
đầu nhìn hắn, lại thấy hắn có chút ấp úng, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ
người này muốn cầu cạnh nàng ? Đang muốn mở miệng, liền nghe thấy âm
thanh có chút không tự nhiên của hắn truyền đến: "Bổn vương nhớ nàng !"
Tốc độ âm thanh cực nhanh, sau khi nói xong, trên gương mặt lãnh ngạo
dều là ý vị không được tự nhiên, những lời này thực sự là lời thật lòng của
hắn, ngay sau đó trong đầu lại vang lên câu nói của Thẩm Lãng Phàm: "Nữ