nên mới phải mặt dày mày dạn cầu khẩn tại hạ mang hắn ra ngoài, các
ngươi thật không muốn nghe sao ?"
Mặt dày mày dạn cầu khẩn nàng sao ?
Mọi người bị lời này của nàng làm cả kinh, nga cả hô hấp cũng quên
luôn, Tiểu Nguyệt càng thêm kích động, có một loại cảm giác muốn quay
đầu trốn chạy!
Gân xanh trên trán Hiên Viên Ngạo nổi lên ầm ầm, hung hăng nhìn chằm
chằm nữ nhân chết tiệt kia, đang lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam treo lên mặt nụ
cười sáng lạn quay đầu lại, sắc mặt mỗ Vương Gia lập tức cứng đờ, nhớ lại
lời nói của Thẩm Lãng Phàm, không nên chọc nữ nhân tức giận, rồi sau đó
miễn cưỡng ẩn xuống tức giận trong mắt, gắn gượng chống đỡ lấy khuôn
mặt tươi cười mà nhìn nàng.
Lần này ánh mắt mọi người đều sợ hãi rồi, bọn họ nhìn thấy cái gì vậy ?
Nhìn thấy Tam vương gia cười nha ! Mặc dù nụ cười đó có chút. . . . . .
Không, là cực kỳ gượng ép, nhưng quả thật chính là cười!
Không thể nào ? Tam vương gia nghe thấy loại lời nói đó mà không tức
giận sao ? Chẳng lẽ Vũ Văn Lão Nhị đó nói là sự thật, Tam vương gia thật
muốn biết hắn nói cụ thể là như thế nào ư ? Còn mặt dày mày dạn cầu khẩn
nữa ? !
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Ngạo làm bộ khuôn mặt tươi cười
muốn chết kia, ở trong lòng cười gian một tiếng, mặc dù nàng không biết
Hiên Viên Ngạo khác thường như vậy là vì cái gì, nhưng rõ ràng đối với
nàng không có bất kỳ điểm xấu nào, hơn nữa nàng nên nắm lấy thời cơ, hảo
hảo lợi dụng một phen mới đúng!
"Vậy. . . . . . Vũ Văn huynh sẽ nói cho chúng ta một chút chứ ?" - Một
nam tử co rúm lại đề nghị, nhưng trong lòng mơ hồ có chút không chắc,