"Thái hậu!"
Hắn vội vàng xông vào nội điện. . . . . .
"Hi vương gia! Ngài không thể vào đi!" . . . . . .
"Hi vương gia!" . . . . . .
Một cước đá văng cửa , liền thấy người mà hắn tâm tâm niệm niệm ,
hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở trên giường, quay đầu có chút kinh ngạc
nhìn hắn. . . . . .
Toàn thân căng cứng như dây cung nháy mắt giãn ra, dung nhan tuyệt
mỹ nở rộ một cái lúm đồng tiền , vài bước đi nhanh xông lên trước, nàng
chỉ cảm thấy hoa mắt, bản thân đã bị hắn ôm vào trong lòng. . . . . .
Hắn gắt gao ôm nàng, giống như muốn đem nàng nhập vào trong thân
thể mình, thân mình có chút run run, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng: "Tam
nhi, nàng không có việc gì, thật tốt!" Kém một chút, còn kém một chút ,
hắn sẽ mất đi nàng rồi !
Trên mặt nàng nở một nụ cười kiều diễm như hoa , ôm lấy hắn: " Ừ, ta
không sao!" Bàn tay trắng nõn nhè nhẹ vỗ về lưng của hắn , trấn an cảm
xúc của hắn .
Sau một lúc lâu, hắn buông ra nàng, vuốt mặt nàng, cảm thụ được độ ấm
trên mặt nàng , dung nhan như cánh hoa đào lộ ra một nụ cười ngây ngốc :
"Tam nhi không có việc gì, Tam nhi của ta không có việc gì!"
Đầu ngón tay còn hơi có chút run rẩy , nàng bắt lấy tay hắn, nhìn khuôn
mặt tuyệt mỹ của hắn : "Tốt lắm, Thương Thương, người ta không có việc
gì!" Vì sao người suýt nữa bị giết , đi dạo một vòng qua Quỷ Môn quan là
nàng mà bây giờ còn phải an ủi hắn ? Đây là thói đời gì a!