HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 1835

Ngay sau đó truyền tới bên tai một hồi âm thanh huyên náo, lật người,

không để ý nhiều. Chợt, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mở ra, mặt đầy
phòng bị quay đầu: "Thương Thương, chàng ở đây làm gì?"

Nam tử kia cởi chỉ còn lại trung y, làm bộ đáng thương nhìn nàng: "Tam

nhi, người ta cũng muốn ngủ. Tam nhi nhường giường bên này cho người
ta ngủ được không?"

Nhìn hắn bộ dạng đáng thương như vậy, Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa mềm

lòng, gật đầu một cái: "Được rồi, Thương Thương ngủ đi, nhưng chỉ có thể
ngủ thôi đó!"

Trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười ngây thơ, đáy mắt tà mị như

hoa đào lại thoáng qua một tia tinh quang không muốn người biết! Nhưng
quá đáng tiếc chính là mỗ nữ không có chú ý tới tia sáng thoáng qua này,
chỉ chú ý nụ cười giống như đại nam hài này, vì vậy yên tâm nhắm mắt lại
ngủ tiếp.

Tiếp, một hồi âm thanh huyên náo lại truyền đến, nhíu lông mày, đáy mắt

hoài nghi đã hết sức rõ ràng, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn thân không
mảnh vải, như một làn khói chui vào trong chăn!

Trợn to cặp mắt, nhớ lại cảnh tượng kiều diễm mình vừa mới thấy, trong

nháy mắt sắc mặt bạo hồng, quay đầu nhìn gò má hoàn mỹ không tỳ vết
của hắn, gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Tại sao chàng cũng cởi
quần áo?"

"Bởi vì không mặc quần áo ngủ mới thoải mái!" Giọng nói như chuyện

đương nhiên lại vang lên.

Lần này Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại cảm giác mình có vài điểm xấu xa

rồi, nàng thật sự nghĩ quá nhiều rồi! Có chút áy náy nhìn gò má của hắn
một chút, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ lần nữa. . . . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.