Hiên Viên Mặc ngược lại có chút hứng thú, quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu
Tam: "Nàng có gì chủ ý, nói một chút coi!" Nàng luôn có chút mưu ma
chước quỷ ly kỳ cổ quái.
Long Ngạo Thiên giựt giựt khóe miệng, bày tỏ không tin, tuy nói nữ
nhân này có chút tài hoa, nhưng sau khi trải qua sự kiện "Chúng ta thật có
duyên" hắn thật rất khó tưởng tượng nàng có chủ ý gì tốt!
"Các ngươi nghĩ biện pháp, đều là đi lộ tuyến thích hợp, quả thật rất hợp
với tài dùng binh. Chỉ là, mặc dù ta không hiểu binh pháp, nhưng lại hiểu
được lòng người!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến như đã tính trước.
"Nói như vậy thì giải thích thế nào?" Lần này ngay cả Long Ngạo Thiên
cũng có chút tò mò.
Lúc này Hiên Viên Vô Thương cũng đã hiểu được ý của nàng, khóe môi
như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khẽ. Nha đầu này, mưu ma chước
quỷ cũng không ít!
"Rất đơn giản, chỉ xem các ngươi có dám đánh cuộc hay không thôi! Chỉ
cần ở phía trước đội ngũ vận chuyển lương thảo giơ một lá cờ, viết lên đó
‘đây chính là lương thảo của Bổn vương, các ngươi mau tới giành!’ !" Sau
khi nói xong cười đến mặt mày gian xảo.
Mọi người sau khi sững sờ trong chốc lát, liền hai mặt nhìn nhau. . . . . .
Đây không phải là có bệnh sao? Còn sợ người ta sẽ không giành hay sao?
Ánh mắt Hiên Viên Ngạo cũng sáng lên: "Kế này có thể dùng được!"
Một người bình thường, . ở vào thời điểm này, tuyệt đối sẽ không ngờ tới
bên trong là lương thảo thật!
Không ít người nghe lời nói của Hiên Viên Ngạo, sau khi im lặng ngắn
ngủi, từ từ cũng thấu hiểu ý tứ trong đó, ánh mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam
cũng có chút không giống với lúc nãy.