Lúc nghe tiếng 'xuất phát' của hắn lần nữa, Dạ Tử Lân lập tức mở miệng:
"Còn không nhường đường cho nhiếp chính vương?"
Lời này vừa rơi xuống, tất cả xe ngựa đều bị kéo qua một bên, ngay cả
Long Liễn của hoàng đế cũng bị kéo qua một bên!
Lần này, các quan viên đó mới biết được địa vị của vị nhiếp chính vương
điện hạ trong truyền thuyết ở Dạ Mị đế quốc này! Nhớ tới chuyện mới vừa
rồi, cả người đều toát hết mồ hôi lạnh, nhớ lại những lời nhiếp chính vương
điện hạ vừa nói, bọn họ cũng coi như là vì họa được phúc sao?
Ngồi trở lại trong xe ngựa, Vũ Văn Tiểu Tam đã là đói đến ngực dán vào
lưng : "Thương Thương, hình như hôm nay tính khí chàng rất tốt!"
Chính xác là như vậy, theo tính tình bình thường của hắn, bốn người kia
chỉ sợ sớm đã không còn hài cốt rồi, nhưng: "Bởi vì Tam nhi đói bụng!"
Cho nên phải nhanh trở về một chút, có thể càng nhanh càng tốt, xử trí bọn
họ sẽ lãng phí thời gian.
"Thật sao? Không phải là bởi vì ở bên ngoài có mỹ nhân Thiên Mộ Tuyết
sao?" Giọng nói tràn đầy uy hiếp vang lên.
Cười khẽ một tiếng: "Nàng nghĩ bậy gì đó, người ta đã sớm nói đám nữ
nhân kia, so với một đầu ngón chân của Tam nhi cũng không bằng!"
"Tất nhiên, chàng cũng không nhìn xem đầu ngón chân của ta là cao quý
cỡ nào!" Mỗ nữ không chút khiêm tốn quay đầu, ngửa mặt lên trời bộ dáng
đầy đắc ý.
Cười khẽ một tiếng, nhìn bộ dạng đắc chí đến lỗ mũi hướng lên trời của
nàng, không nhịn được ngắt cái mũi của nàng một cái.
"Thương Thương, chàng nói Hiên Viên Ngạo có tới không?" Lần trước
lúc bọn họ đi, Hiên Viên Ngạo cũng không chịu lộ mặt, chỉ là đứng xa xa