Âm thanh kia tràn đầy nụ cười, ai ngờ Hiên Viên Vô Thương chỉ cười
nhạt một tiếng: "Bổn vương mời hoàng thượng tới, cũng bởi vì con đường
không thông, hi vọng hoàng thượng khai thông giúp bổn vương, tại sao lại
thành đùa giỡn gì rồi? Về phần hoàng thượng xử phạt người cản đường như
thế nào, tất nhiên là tự do của hoàng thượng, sao bổn vương có thể can
thiệp được!"
Thốt ra lời này xong, khóe miệng Dạ Tử Lân không thể ức chế mà co
quắp mấy cái. Lại như vậy rồi, luôn dễ dàng quăng sạch sẽ quan hệ với hắn,
ép mình xử trí người là hắn, xử trí xong rồi không thèm đếm xỉa cũng là
hắn! Tại sao hắn có thể có biểu huynh phúc hắc như thế chứ!
Nhưng lời này cũng đã cho mình đủ mặt mũi rồi, để dân chúng trong
thiện hạ đều biết, mình không phải bị biểu huynh áp lực mới xử trí những
người này, cũng sẽ không mất uy nghiêm của hoàng đế.
Nhưng vào lúc này, mấy quan viên mới đỗ đạt vào năm nay rốt cuộc
không nhịn được nữa, lên tiếng: "Nhiếp chính vương điện hạ, hoàng thượng
đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, nhưng người lại không hành lễ, đây là đạo
lý gì? Thân là nhiếp chính vương, sao có thể cậy vào việc mình là biểu
huynh của hoàng thượng mà tổn hại đến lễ nghi giữa quân và thần?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Dạ Tử Lân liền tối sầm, nét mặt Hiên
Viên Vô Thương lại càng thêm khó lường. Đôi mắt tà mị như hoa đào khẽ
híp lại, nhìn những người xúc động phẫn nộ kia, môi mỏng kéo nhẹ: "Bốn
người này, có thể trọng dụng!"
Sau khi nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, an vị trở về xe
ngựa: "Xuất phát! Trở về vương phủ!"
Dạ Tử Lân cũng ngẩn ra, bốn người kia càng giống như rơi vào trong
sương mù, không hiểu gì hết.