Nghĩ tới bên trong xe ngựa phía sau, hai người ôm tiểu thế tử và tiểu
công tử, đáy lòng hắn tràn đầy mất mác và chua xót. Mấy tháng nay, hai
người bọn họ càng ngày càng thân thiết với nhau rồi, sợ rằng chuyện thành
thân cũng không còn xa.
Mà hắn, chỉ có thể thành toàn, thành toàn cho huynh đệ hạnh phúc!
Nhưng thành toàn người khác, còn hạnh phúc của mình, đã bị trục xuất
tới nơi nào rồi?
. . . . . .
Đến phủ nhiếp chính vương, vốn Đình Vân muốn mở miệng nói một
tiếng: "Vương gia, đến!" Nhưng nhớ lại động tác kéo lại màn xe của vương
gia, nếu hắn làm hỏng chuyện tốt của vương gia, dù hắn là mèo có chín
mạng cũng không đủ để vương gia chém đâu!
"Ừm!" Rõ ràng đã náo xong rồi.
Đình Vân kéo màn xe ra, vương gia vẫn áo mũ chỉnh tề, không có gì thay
đổi. Nhưng búi tóc vương phi rối loạn, cặp mắt đẹp chứa đầy oán hận nhìn
vương gia, sắc mặt cũng hơi ửng hồng. Có lẽ cũng không có chân chính
xảy ra chuyện gì, dù sao vương phi vẫn còn ở cữ, vương gia nên có chừng
mực mới phải.
Nam tử tuyệt mỹ đưa tay, nhẹ nhàng dùng chăn bọc Vũ Văn Tiểu Tam lại
kỹ lưỡng, rồi sau đó dịu dàng mở miệng: "Nhắm mắt lại!" Bên ngoài có
ánh sáng mạnh, sợ nàng không thích ứng được.
"Ừm!" Nghe lời nhắm mắt lại, rồi sau đó bị hắn ôm ra ngoài. . . . . .
Hạ nhân của phủ nhiếp chính vương quỳ ở trước cửa, khuôn mặt vui
mừng. Đã nhiều năm vương gia chưa trở lại, lúc trở lại đã làm tiệc đầy
tháng cho tiểu thế tử và tiểu công tử rồi, sao bọn họ có thể không vui chứ!