chết. Dĩ nhiên, đây cũng nhờ ta phúc lớn mạng lớn. Ngươi cũng đừng quá
chán nản, đây là do ông trời che chở cho ta thôi! Ta đi đây, ngươi coi như
chưa từng biết ta đi. Đoán chừng nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi cũng
không muốn biết ta đâu. Nhưng mà ta lại không thể không nói cho ngươi
biết, ngươi quen biết ta thật sự chính là vinh hạnh của ngươi đó! Được rồi,
không nói nhảm nữa, không hẹn gặp lại, bái bai. . . . . ."
Đây là phong thư hoàng huynh giao cho hắn vào ngày hôm đó, nữ nhân
này bất cứ lúc nào cũng đều có thể vô sỉ như vậy!
"Vương gia, thiệp mời của Hi vương gia!" Ám Dạ cầm thiệp mời đi vào,
vương phi sinh, nhưng lại không phải là vương phi của bọn hắn nữa rồi.
Đứa bé kia, cũng không phải là đứa bé của vương gia.
Nhìn thiệp mời một chút rồi nhận lấy, trên khuôn mặt lạnh lẽo không
nhìn ra chút tâm tư nào. Mắt lạnh đảo qua bên trên, môi mỏng lạnh lẽo nhẹ
nhàng cong lên, chỉ thấy phía dưới thiệp mời có một hàng chữ nhỏ xiêu
vẹo: "Vương gia thân ái, tiểu đường đệ của ngươi đã ra đời, còn là hai đứa,
ngươi nhanh lại đây đi. Dĩ nhiên, nếu như ngươi lo lắng tương lai hai đứa
nó trưởng thành so với ngươi đẹp trai hơn nên không dám tới, người ta
cũng sẽ không trách cứ ngươi đâu, lão nương chỉ biết khi dễ ngươi thôi!"
Nữ nhân này! Luôn để cho người ta im lặng như vậy! Chỉ là hiện tại bộ
dáng hắn thế này, có thể đi được sao?
"Hoàng huynh!" Đúng lúc này, giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hiên
Viên Triệt vang lên từ ngoài cửa, trên người một thân áo trắng sôi nổi vững
vàng tiến vào, "Hoàng huynh, ta nhận được thiệp mời của hoàng thúc rồi!"
Vào cửa vừa nhìn, trên tay hoàng huynh cũng có một thiệp mời, cười hì
hì mở miệng: "Hoàng huynh, huynh sẽ đi cùng chúng ta chứ? Đại hoàng
huynh vừa mới truyền tin tức tới đây, để cho ta chuẩn bị một chút rồi theo
chân bọn họ cùng đi, còn để cho ta tới hỏi huynh một chút."