"Bổn vương vẫn nên không đi thì tốt hơn" Bộ dáng này của hắn, nếu đi
cũng sẽ làm cho tâm tình nàng không tốt.
"Ai nha, hoàng huynh, huynh xem!" Hiên Viên Triệt lấy ra một cái mũ từ
phía sau hắn, "Cái này là người ta tìm thật lâu mới mua được, bảo đảm
hoàng huynh mang vào sẽ anh tuấn tiêu sái. Hơn nữa sẽ không dễ dàng rớt
xuống, huynh sẽ đi cùng người ta chứ?"
Mắt to ngập nước làm bộ đáng thương nhìn hắn, thấy hắn không nói lời
nào, mở miệng làm nũng lần nữa: "Hoàng huynh ~"
Cười khẽ một tiếng: "Được! Đi!" Hắn cũng rất nhớ nàng. . . . . .
Ở trong lòng, Hiên Viên Triệt khoa tay múa chân làm một tư thế chiến
thắng. Oh yeah! Thành công!
Nhớ tới hàng chữ bò phía sau thiệp mời của mình: "Tiểu Triệt triệt thân
ái, ngươi nhất định không biết người ta có bao nhiêu nhớ thương ngươi
đâu, cho nên ngươi nhất định nhất định nhất định sẽ tới đúng không? Còn
có, nhớ mang Tam hoàng huynh của ngươi đến đó. Nếu hắn không chịu,
người ta sẽ đem nỗi nhớ nhung của ta đối với ngươi nói cho hoàng thúc
ngươi biết. Hì hì, hoàng thẩm nhớ thương ngươi!"
Lúc đó hắn xem xong rồi, khóe miệng co quắp mấy cái! Nếu để cho
hoàng thẩm chỉnh hắn như vậy, dù hắn chạy đến chân trời góc biển, hoàng
thúc cũng sẽ bắt hắn ra rồi dằn vặt giày vò một trận! Cho nên không có
biện pháp, chỉ có thể tới đây khổ sở cầu xin Tam hoàng huynh thôi!
"Vậy hoàng huynh thu thập một chút đi, ngày mai sẽ lên đường. Ngày
mai người ta sẽ tới đón hoàng huynh!" Hắn muốn tự mình áp tải hoàng
huynh cùng đi, không thể có chút ngoài ý muốn nào. Nếu không, người xảy
ra ngoài ý muốn sẽ chính là hắn.