Đứng tại chỗ vò khăn, không biết làm thế nào cho phải. Chợt ánh mắt
sáng lên, nhìn về phương hướng Trường Sinh Điện một chút, trưởng công
chúa là mẫu thân của biểu huynh, nếu có thể làm cho trưởng công chúa
thích. . . . . .
Nhưng trưởng công chúa ủng hộ lập đại hoàng huynh làm vua, nếu mình
lại tùy tiện qua đó lấy lòng, chắc chắn sẽ đắc tội nhị hoàng huynh!
Cắn răng, có chút chần chừ! Không lâu lắm, ánh mắt liền trở nên kiên
định, liều mạng thôi!
Nghĩ xong, mang theo nô bộc và tỳ nữ hấp tấp đi về hướng Trường Sinh
Điện. . . . . .
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đang ngủ, chợt nghe một âm thanh trẻ con khóc vang
dội, đột nhiên thức tỉnh! Giật mình ngồi bật dậy ở trên giường, mồ hôi lạnh
đã thấm ướt toàn thân, nhìn xung quanh một chút, lau mồ hôi trên trán, thì
ra là mộng!
"Thương Thương!" Có chút kỳ quái, mỗi lần khi nàng tỉnh dậy, đều có
thể nhìn thấy khuôn mặt kia xinh đẹp kia, sao hôm nay lại không thấy hắn,
chạy đi nơi nào rồi?
Không lâu lắm, Tiểu Nguyệt vững vàng đi vào: "Tiểu thư, vương gia
mang theo tiểu công tử ra cửa, ngài có chuyện gì không?"
Tiểu Nguyệt cố gắng để cho sắc mặt mình có vẻ tự nhiên một chút,
vương gia nói chuyện này tạm thời không thể để cho tiểu thư biết, nàng
cũng cảm thấy tiểu thư biết cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể lo lắng
thêm thôi, cho nên cũng không nói.