Dạ Tử Y nhìn Dạ Tử Mộng, đáy mắt thoáng qua một tia sáng hả hê. Thủ
hạ của biểu huynh chính là tứ đại ám vệ, không người nào là nhân vật đơn
giản, hơn nữa bọn họ đều rất được biểu huynh trọng dụng, Dạ Tử Mộng
Đắc tội bọn họ, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ!
Nhưng vào lúc này, một âm thanh rõ ràng đang đè nén tức giận vang lên:
"Cút ra ngoài!"
Hai người vừa nghe, ngẩn ra. . . . . .
Trong nháy mắt, sắc mặt Dạ Tử Mộng tràn đầy tự mãn, nhìn Liên Vụ:
"Nghe không? Biểu huynh nói ngươi cút ra ngoài đó!"
Liên Vụ ngửa mặt lên trời liếc mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Bổn vương lặp lại lần nữa, cút ra ngoài!" Trong cặp mắt tà mị đào hoa
đã nồng đậm ánh sáng lạnh, nhìn lên hai nữ nhân không biết sống chết đang
đứng trước mặt này.
Dạ Tử Mộng sững sờ ngắn ngủi một chút, có chút không dám tin nhìn
hắn: "Biểu huynh, huynh nói chúng ta cút ra ngoài sao?"
"Ngươi nghĩ sao?" Không trả lời mà hỏi lại, trên dung nhan như cánh
hoa đào tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
Liên Vụ nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của vương gia nhà mình, cũng có
thể lý giải ra là vì sao? Nếu bình thường, vương gia càng tức giận thì càng
cười xinh đẹp, nhưng hôm nay tiểu công tử mất tích, vương gia cũng không
có tâm tình để cười.
"Biểu huynh, chúng ta là biểu muội của huynh mà!" Chẳng lẽ chỉ vì
người thị vệ kia nói mấy câu, nên nói nàng cút ra ngoài sao?