Liên Vụ ngay lập tức lấy ra thuốc giải thần y cho, đưa cho hắn: “Vương
gia!”
“Ha ha ha… không có ích lợi gì đâu! Khắp nơi trên núi này đều là hoa
dẫn độc kia, dù ăn cũng không thể thoát được!” Người áo đen kia rất tốt
bụng nhắc nhở. Muốn xem bộ dáng nhếch nhác của Hiên Viên Vô Thương.
Môi mỏng như cánh hoa anh đào mím chặt, đè nén độc tính trong người,
hướng về phía Liên Vụ mở miệng: “Mang Cuồng nhi đi! Đừng để ý đến
Bổn vương!”
Mục tiêu của những người này là hắn, lấy năng lực Liên Vụ, còn có mình
giúp một tay kéo dài thời gian, để cho hắn ta an toàn mang theo Cuồng nhi
đi trở về thì không khó!
"Vương gia! Thuộc hạ không thể bỏ lại ngài!" Liên Vụ kiên định mở
miệng.
"Ngươi ở lại chỗ này chỉ biết hy sinh vô ích, hơn nữa Cuồng nhi cũng sẽ
không chết cùng với chúng ta!" Giọng nói rất có từ tính giờ phút này tràn
đầy tức giận, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, hi vọng hắn có thể lý trí một
chút.
Liên Vụ cắn răng nhìn Hiên Viên Vô Thương, để vương gia một mình ở
lại chỗ này, chỉ có một con đường chết!
"Liên Vụ, nghe lời! Mang Cuồng nhi trở về, sau đó cùng bọn Đình Vân
bảo vệ tốt Tam nhi và hai đứa bé của bổn vương. Nhớ, về sau nếu lại xảy ra
tình trạng này, dù Bổn vương chết cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi!
Đi!" Máu đen chảy xuống dọc theo khóe môi. . . . . .
Liên Vụ nhận lấy Hiên Viên Sở Cuồng, nhìn vương gia một chút, cắn
răng, buộc mình quay đầu rời đi. . . . . .