cùng hóa thành một câu: "Hiên Viên Vô Thương, chàng muốn lão nương
đói chết sao? !"
Lời này vừa rơi xuống, thân thể đơn bạc của người đưa lưng về phía
nàng liền cứng đờ, mừng rỡ như điên quay đầu lại. Đôi mắt tà mị đào hoa
dính vào chút lệ quang, không phải mộng! Không phải là mộng!
"Người ta làm sao để Tam nhi bị đói chết!" Dứt lời bưng chén, chạy thật
nhanh đến trước mặt của nàng, ngồi ở bên giường lớn, vươn tay kéo thân
thể của nàng qua, rồi sau đó gắp lên một miếng thịt để tới bờ môi nàng:
"Tam nhi, ăn thịt!"
"Không cần ta ăn rau rồi hả?" Mỗ nữ liếc mắt, một bộ dáng rất là kinh
ngạc nhìn hắn. A, tên này đổi tính, không bức bách nàng nữa?
"Không cần! Về sau Tam nhi muốn ăn cái gì liền ăn đó, Thương Thương
không bao giờ ngăn cản Tam nhi nữa!" Bao nhiêu lần, hắn bưng chén cơm,
ăn không biết ngon. Trong đầu đều là bộ dáng nàng quệt mồm nói không ăn
rau. Có lúc ăn, hốc mắt liền không nhịn được ửng hồng. . . . . .
-- Thương Thương, người ta không muốn ăn rau. . . . . .
-- Ăn rau đối với thân thể mới tốt! Ngoan. . . . . .
Bao nhiêu lần. . . . . . Hắn bưng chén, ngồi ở bên giường của nàng, liền
như vậy nhìn nàng si ngốc, mở miệng thật thấp: "Tam nhi, nếu như Tam nhi
tỉnh lại, chúng ta sẽ không ăn rau nữa có được không? Chỉ cần Tam nhi tỉnh
lại, Thương Thương sẽ không ép Tam nhi ăn rau nữa. . . . . ."
Nhưng nàng lại vẫn là nằm quật cường như vậy, không nhúc nhích. . . . .
.
. . . . . .