Tiểu Nguyệt như thế nào cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi,
không giống với nàng. Nàng kiếp trước cộng thêm kiếp này, tuổi so với
Tiểu Nguyệt đã lớn hơn năm tuổi rồi. Dĩ nhiên là nghĩ mình như tỷ tỷ đi
bảo vệ nàng ấy.
Tiểu Nguyệt lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời của nàng, miệng mở rộng
gào khóc lớn, khóc một hồi lâu, khóc đủ rồi mới từ trong ngực Vũ Văn
Tiểu Tam ra ngoài.
Lỗ mũi thút tha thút thít một chút, phát tiết xong, trong lòng đã thoải mái
hơn nhiều. Vũ Văn Tiểu Tam nhìn mắt gấu mèo của nàng 0.0, lau nước mắt
cho nàng: "Được rồi! Khóc đến rất khó coi rồi. Nói một chút coi, ai khi dễ
ngươi, tiểu thư giúp ngươi trừng trị hắn!"
Nhưng Tiểu Nguyệt chỉ cúi đầu không nói lời nào.
"Tiểu Nguyệt, ngươi không tin tưởng ta sao?" Vũ Văn Tiểu Tam nói
xong, đáy mắt xuất hiện chút tình cảm bi thương. Trước kia tiểu nha đầu
này rất lệ thuộc vào nàng, nhưng bây giờ nàng ta có lời gì cũng không
muốn nói cho nàng biết.
Tiểu Nguyệt nghe vậy lắc đầu thật nhanh: "Không phải vậy, tiểu thư,
Tiểu Nguyệt làm sao sẽ không tin người!"
Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, cắn cắn môi dưới, mở miệng: "Tiểu
thư, thật ra thì lần đầu tiên Tiểu Nguyệt nhìn thấy Đình Vân đã rất thích
hắn, nhưng sau khi thổ lộ với hắn, hắn lại nói. . . . . ." Vừa nói vừa không
nhịn được khóc lên, "Hắn nói. . . . . . Hắn nói hắn không thể nào yêu thích
ta! Khi đó, khi đó. . . . . . Trong lòng ta rất khó chịu, sau lại, sau lại ta vẫn
cố ý coi thường chuyện này, nhưng. . . . . ."
Vừa nói vừa không nhịn được rơi lệ. . . . . . Nhưng, nhưng vẫn không bỏ
được! Nàng không biết vì sao lại không bỏ được người kia, hắn không đối
tốt với nàng chút nào, thậm chí là rất xấu, nhưng nàng vẫn thích hắn.