"Đệ đệ, ngươi cũng biết nàng không biết xấu hổ, làm chuyện này có cái
gì kỳ quái đâu!" Hừ, xuống tay với chúng ta, ngươi có nghĩ tới mình có bao
nhiêu cân lượng chưa? Ngu ngốc!
Bọn hạ nhân hình như có chút không dám tin, nghe nói công chúa đó rất
thích vương gia, lại có thể đê tiện như vậy sao! Tới vương phủ chưa tới hai
ngày, vương gia không sủng hạnh nàng ta, nàng ta liền tìm người thông
dâm, rõ là. . . . . .
Tuy mọi người phỉ nhổ, nhưng Dạ Tử Mộng đó cũng thật sự là mỹ nhân,
cho nên không ít bọn hạ nhân cũng bành trướng huyết mạch thưởng thức
xuân cung đồ của bọn họ.
Vũ Văn Tiểu Tam ngay lập tức che mắt hai đứa con trai: "Không cho
nhìn!" Thật ra thì nàng vốn cũng không muốn mang bọn chúng tới, thế
nhưng hai tên ranh con chết tiệt kia nhất định bảo là muốn xem thành quả
mưu kế của bản thân.
Hai đứa trẻ ở trong lòng liếc mắt, mẫu thân, người và phụ thân chơi yêu
tinh đánh nhau chúng ta đều đã nhìn qua, trò trẻ con này của bọn họ tính là
cái gì!
Mà Hiên Viên Vô Thương vẫn là một thân áo trắng, không dính một hạt
bụi. Bàn tay thon dài đưa ra, nhanh chóng che mắt của Vũ Văn Tiểu Tam,
đôi mắt tà mị đào hoa kia cũng không nhìn vào trong phòng, giống như sợ
dơ mắt, cũng rất bá đạo mở miệng: "Tam nhi, cũng không cho nàng nhìn,
bên trong có nhiều người chưa mặc quần áo!"
"Vậy chàng cũng không thể nhìn!" Vũ Văn Tiểu Tam bị che mắt, nhưng
vẫn rất khí phách mở miệng. Nam nhân của nàng, cũng không thể nhìn nữ
nhân khác!
"Ừ, người ta không nhìn, ghê tởm chết rồi!" Trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn
đầy ghét bỏ, trong giọng nói rõ ràng cũng là chán ghét.