tự gây nghiệt, tự gây nghiệt! Nghĩ tới, một giọt nước mắt không hề báo
trước chảy xuống từ khóe mắt. Nàng hối hận, chỉ là hối hận thì đã quá
muộn, quá muộn rồi. . . . . .
Nếu có kiếp sau, tuyệt đối sẽ không tồn tại lòng hại người! Nếu có kiếp
sau, tuyệt đối không làm việc ác với người khác!
Nhớ tới từng mạng người bị nàng hại chết trong hoàng cung. Nhớ tới Dạ
Tử Y, tuy ngang ngược nhưng lại thật lòng xem mình là tỷ muội, lại bị
chính mình từng bước tính toán đẩy về phía tử vong, thậm chí tự tay giết
chết hoàng muội của mình. Nhớ tới Tam hoàng huynh điên dại bởi vì lòng
riêng của mình, mà bị phế ngôi vị hoàng đế. . . . . .
Dạ Tử Mộng không nhịn được cười lớn tiếng: "Ha ha ha ha. . . . . . Thiện
ác cuối cùng sẽ có báo ứng! Cuối cùng cũng sẽ có báo ứng!" Đây đều báo
ứng của nàng, báo ứng!
Dạ Hoằng Quy nhìn nàng ta một chút, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Dù sao
cũng là cháu gái ruột, cũng có chút không đành lòng: "Mộng nhi, đều tại
ngươi hồ đồ! Quá hồ đồ!"
Dạ Tử Mộng nghe vậy, đôi mắt đẫm lệ mờ mịch nhìn Dạ Hoằng Quy:
"Hoàng thúc, Mộng nhi thật sự hồ đồ, Mộng nhi thật sự hồ đồ!" Người
đang làm, trời đang nhìn, sao có thể may mắn! sao có thể may mắn. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng lưng đám người kia, thở dài một hơi. Ngắn
ngủn hai ngày, ba mạng người, nàng thật có chút không đành lòng!
Một cánh tay thon dài nắm hông nàng: "Tam nhi, nếu như chúng ta
không động thủ, bọn họ sẽ động thủ với chúng ta." Cũng giống như Dạ Tử
Mộng, nếu không phải bị dồn đến hoàn cảnh như vậy, nàng ta làm sao có
thể tỉnh ngộ? Chắc chắn sẽ suy nghĩ, tính toán từng bước, muốn mạng Tam
nhi và hai đứa bé.