chàng! Không dạy tốt đứa con trai này! Tướng quân, Mị nhi thực xin lỗi
chàng. . . . . .
Nghĩ tới, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy nước mắt, nhìn mặt của nhi
tử, đứt quãng mở miệng: "Được! Được! Ta nói. . . . . . nói cho ngươi biết,
nói cho ngươi biết ngôi vị hoàng đế có được thế nào! Chính tiện nhân trong
miệng ngươi. . . . . . tiện nhân này, là ta ở trên giường lấy lòng những nam
nhân kia đổi lấy cho ngươi! Nhi tử tốt của ta, ngươi chính là hồi báo ta như
vậy sao!"
Lời này làm sắc mặt trắng bệch của Dạ Tử Kỳ càng thêm khó coi. Khó
trách, khó trách Hiên Viên Vô Thương vừa mới nói như vậy. Khó trách!
Khó trách! Thì ra hoàng vị của hắn là tới như vậy! Đám đại thần kia ngoài
mặt thì cung kính, sau lưng không biết đang cười nhạo hắn thế nào! Dùng
một tay cầm tay nữ nhân kia, hung hăng ném xuống đất. Một tay rút kiếm
ra, chỉa bà ta: "Bây giờ trẫm liền giết chết ngươi!"
"Ngươi giết đi! Ngươi giết đi! Giết đi! Đâm tim của nương ngươi đi!
Tới! Giết đi!" Mặt Dạ Tử Mị treo đầy nước mắt chỉ ngực mình.
Kiếm trong tay Dạ Tử Kỳ khẽ run, chỉa về phía bà ta, cũng có chút
xuống tay không được.
Mà nam tử tuyệt mỹ mặc áo trắng ngồi ở một bên, nhìn mẹ con bọn họ
biểu diễn tình thâm, trong lòng đã từ từ bình tĩnh lại. Cùng là con trai của
bà ta, lại đối xử khác biệt như vậy, hắn sớm đã quen, đã quen!
Vũ Văn Tiểu Tam không biến sắc cầm tay của hắn, lại quay đầu nhìn hắn
cười một tiếng với nàng, cặp mắt tà mị đào hoa bình tĩnh trở lại, giống như
nói hắn không quan tâm. Đúng, hắn không cần, những người này không
đáng được hắn để ý!
Đúng lúc này, cửa đại điện bị người đẩy ra, bóng dáng Dạ Hoằng Quy
xuất hiện ở cửa!