"Không, không, không thể nhỏ máu nhận thân!" Giọng nói Dạ Tử Mị run
rẩy mở miệng, "Không thể nhỏ máu nhận thân, không thể!"
"Vì sao không thể?" Ngoài dự đoán, lời này lại là Dạ Tử Kỳ hỏi.
"Bởi vì, bởi vì. . . . . ." Trong nháy mắt Dạ Tử Mị trở nên hoang mang lo
sợ, "Bởi vì, bởi vì người là hoàng đế, không thể tổn hại long thể...!"
"Nếu như trẫm nhất định phải nghiệm thì sao?" Dạ Tử Kỳ nói xong đi về
phía Dạ Tử Mị, ép Dạ Tử Mị liên tục lùi về phía sau. Muốn biết được đáp
án từ trong miệng của bà ta, nhưng cũng sợ lấy được không phải là đáp án
mình muốn!
Nhất định phải nghiệm, nhất định phải nghiệm. . . . . . Nhìn vẻ mặt kiên
định của hắn, bước từng bước về phía mình, rốt cuộc Dạ Tử Mị không nhịn
được áp lực trong lòng, ngồi liệt trên mặt đất, nước mắt trong đôi mắt đào
hoa kia đã tràn mi, mở miệng về phía Dạ Tử Kỳ: "Đúng! Đúng! Con là nhi
tử của ta! Con là Bắc Minh Hách, con là nhi tử của ta và tướng quân!"
Không sai, bà là mẫu thân của hắn, không có ngày nào bà không hy vọng
hắn có thể gọi bà một tiếng "Nương" , mà không phải cô!
"Hách nhi, con có thể gọi ta một tiếng nương không?" Dạ Tử Mị tràn
ngập mong đợi nhìn hắn.
Dạ Tử Kỳ nghe lời này, bước chân lung lay mấy cái, suýt nữa ngã xuống
đất, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân trên đất: "Ngươi nói bậy!
Ngươi không phải là nương ta! Ngươi không phải!" Nói xong lôi bà ta lên,
nắm chặt bả vai của bà ta, khuôn mặt tuấn tú giận đến đỏ bừng: "Ngươi nói
láo có đúng không! Ta là con trai của phụ hoàng, ta không phải con trai của
Bắc Minh Kình Thiên! Bắc Minh Kình Thiên không phải là phụ thân của
ta! Ông ta làm sao xứng làm phụ thân của ta, ông ta không xứng! Ông ta
không xứng!"