ruột của nàng, nhưng xảy ra chuyện như vậy, nàng ấy lại có thể gạt nàng!
Tiểu Nguyệt cắn răng gật đầu một cái: "Tiểu thư. . . . . ." Nàng chỉ biết
lúc tiểu thư và vương gia ở chung với nhau rất vui vẻ, cho nên nàng chỉ hy
vọng tiểu thư và vương gia có thể luôn ở cùng nhau, cũng không có nghĩ
tới cái khác. Nhưng khi thấy ánh mắt tiểu thư nhìn nàng hình như rất thất
vọng, điều này khiến trong lòng của nàng cũng rất khó chịu.
Vũ Văn Tiểu Tam gắt gao nhắm mắt lại, sau đó dùng lực thở ra một hơi.
Không khóc, không làm khó, thậm chí trên mặt của nàng cũng không nhìn
ra vẻ bi thương. Chỉ là hốc mắt vẫn không nhịn được ửng hồng, đứng lên,
một cước giẫm ở trên ghế đẩu: "Đặc biệt sao! Hiên Viên Vô Thương, cho là
lão nương không thể không có hắn sao! Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!"
Nói xong cũng bắt đầu gióng trống khua chiêng thu thập quần áo. . . . . .
Hiên Viên Sở Cuồng còn có chút không hiểu tại sao mẫu thân phải đi,
nắm đầu nhỏ suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là muốn mang hắn đi chơi? Vậy
hắn muốn lập tức đi tìm ca ca đi chung!
Nghe tiếng bước chân hắn chạy ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt
làm ngơ, vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc. Thu dọn đồ đạc, trong đầu chỉ còn lại
bốn chữ, thu dọn đồ đạc!
Thu dọn xong tất cả những thứ có thể mang đi, nhưng vẫn không ngừng
thu dọn, nhìn cũng không nhìn là cái gì, bắt được liền liền trực tiếp nhét
vào trong bọc quần áo. . . . . .
"Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt ở một bên lo lắng gọi nàng, bộ dáng này của
tiểu thư thật sự là quá không bình thường!
Nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhét.
"Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt dậm chân, muốn kéo nàng.