Ngón tay thon dài chạm lên gương mặt của nàng, lại có một loại cảm
giác cách một đời người. Tam nhi, Tam nhi của ta, nàng có biết một câu
"đừng nhớ" , "đừng nhớ" . . . . . . nặng bao nhiêu phân lượng không?
Chợt, hắn cười trầm thấp một tiếng, cười nhưng lại có một giọt lệ rơi
xuống trên bàn tay đang nắm chặt của bọn họ. Nhưng cho dù khó khăn thế
nào, hắn rốt cuộc cũng tìm được nàng, rốt cuộc tìm được nàng rồi? Không
cần tiếp tục nếm nỗi khổ tương tư này nữa, rốt cuộc không cần. . . . . .
Cứ lẳng lặng ngồi ở bên giường của nàng, không nhúc nhích. Đã qua bốn
canh giờ, đáy mắt mang theo chút tham luyến nhìn mặt nàng. Rốt cuộc,
lông mi của nàng nhẹ nhàng giật giật. . . . . .
Mắt đẹp mở ra, còn mang theo chút hoảng hốt. . . . . .
"Tam nhi, nàng đã tỉnh? Có khát không? Có muốn uống nước không?"
Nghe giọng nói của hắn truyền đến bên tai, có chút mờ mịch, quay đầu
nhìn hắn. Ý thức từ từ khôi phục lại sự thanh tỉnh, cố gắng muốn ngồi dậy,
hắn vội vàng đỡ nàng, tựa vào trên gối, nhìn nhau.
Cuối cùng là nàng mở miệng: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng!" Không có ngôn ngữ khác, ta nhớ nàng, nhớ
nàng, chỉ có mấy chữ này mới có thể biểu đạt được suy nghĩ của hắn. Hay
là, hai chữ này cũng không đủ, còn thiếu rất nhiều.
Hơi quay đầu đi, không muốn nhìn hắn: "Hôm nay, không phải là ngày
cưới của ngươi sao?"
Nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc ném vạn kim, mời thợ thủ công đệ
nhất thiên hạ tới xây nhà lưu ly cho tân vương phi của hắn. . . . . .