ánh mắt phức tạp của Nguyệt Vô Hạ ở bên cạnh, lại ngó ngó thấy ánh mắt
chứa ý cười của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Có chút kinh ngạc, nói: "Vương Gia, vì sao ngài lại tới?"
"Nếu bổn vương không đến, ngươi còn muốn làm ra bao nhiêu chuyện
tốt nữa?" Âm thanh lạnh lùng làm cho người ta phát run.
Lúc này Mục Điệp Y mới phát hiện ra bản thân mình không một mảnh
vải, lại nhìn tới mấy người nam tử bên cạnh, trước mặt bỗng tối sầm, suýt
nữa ngất đi. . . . . .
Nàng nhớ lại lúc ăn sáng, có cảm giác nóng quá, sau đó. . . . . . Sau đó
thì. . . . . .
Chuyện này . . . không phải nên xảy ra ở trên người của Vũ Văn Tiểu
Tam sao? Nàng hung hăng quay mặt sang, nhìn nụ cười trong mắt Vũ Văn
Tiểu Tam: "Là ngươi! Là ngươi! Nhất định là ngươi đúng không?"
Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt đần độn gãi gãi đầu: "Là ta cái gì?"
"Chớ giả bộ! Nhất định là ngươi, Vũ Văn Tiểu Tam, ta liều mạng với
ngươi!" Mục Điệp Y nói rồi đứng lên, giống như phát điên nhào tới phía
Vũ Văn Tiểu Tam, trong đôi mắt nồng đậm hận ý, suýt nữa đốt cháy nàng .
. . . . .
Còn chưa đến gần Vũ Văn Tiểu Tam đã bị Hiên Viên Ngạo hung tợn tát
một cái, ngã lăn trên đất: "Tiện nhân! Không biết hối cải, còn muốn bất
kính với vương phi!"
Tuy là lửa giận ngút trời, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút hoài nghi.
Từ sáng sớm Nguyệt Vô Hạ kéo hắn đi tới phòng của Vũ Văn Tiểu Tam,
hắn đã cảm thấy khác lạ, mà hôm nay biểu hiện của nữ nhân Vũ Văn Tiểu
Tam này quả thật cũng có chút kỳ quái!