mình không đáng được xưng là liễu yếu đào tơ, nam tử như vậy sao sẽ có
hứng thú với mình đây?
Khi chất như tiên như yêu, nếu nói hắn là tiên, thì giống như đám mây
trên cao, cúi đầu nhìn chúng sanh. . . . . .
Nếu nói là hắn là yêu, chính là mị hoặc thiên hạ, có thể nhìn từ xa mà
không thể khinh nhờn. . . . . .
Nhìn thống lĩnh cấm vệ quân đang ngất trên đất kia, mặt Dạ Tử Lân tràn
đầy chán ghét, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Cách chức đi!"
Lại nhìn Lâm Phong, tuy người này ẩu tả một chút, nhưng vẫn là một
nhân tài, hoangdung_di‿ễn
✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn tâm cũng không
xấu, vì vậy mở miệng: "Lâm Phong quản giáo không nghiêm, phạt bổng
nửa năm, có dị nghị gì không?"
Lâm Phong lau mồ hôi lạnh trên trán: "Hồi bẩm hoàng thượng, hạ thần
không có dị nghị gì!" Còn may, hắn vốn cho là mình chết chắc rồi!
Nhìn lại thừa tướng: "Hôm nay dáng vẻ thừa tướng đại nhân thật kiêu
ngạo, đến nữ nhi cũng ngang ngược kiêu ngạo, ngươi nói trẫm nên phạt
ngươi như thế nào đây?"
À? Chuyện này. . . . . . Nữ nhi ngang ngược kiêu ngạo? Người nào ở Dạ
Mị đế quốc này không biết con gái của hắn là người biết tri thư hiểu lễ
nghĩa chứ?
Thừa tướng hoang mang lo sợ, không biết trả lời thế nào.
Mà Thiên Mộ Tuyết lại ngước đầu, nhìn một bên mặt của nam tử kia,
quả nhiên là tuyệt mỹ, đẹp đến rung động lòng người! Nhưng từ khi hắn
bước ra khỏi xe ngựa, chưa từng liếc mắt nhìn mình một cái, giống như liếc
nhìn nàng một cái cũng rất khinh thường.