Nhưng vào lúc này, mấy quan viên mới đỗ đạt vào năm nay rốt cuộc
không nhịn được nữa, lên tiếng: "Nhiếp chính vương điện hạ, hoàng thượng
đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, nhưng người lại không hành lễ, đây là đạo
lý gì? Thân là nhiếp chính vương, sao có thể cậy vào việc mình là biểu
huynh của hoàng thượng mà tổn hại đến lễ nghi giữa quân và thần?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Dạ Tử Lân liền tối sầm, nét mặt Hiên
Viên Vô Thương lại càng thêm khó lường. Đôi mắt tà mị như hoa đào khẽ
híp lại, nhìn những người xúc động phẫn nộ kia, môi mỏng kéo nhẹ: "Bốn
người này, có thể trọng dụng!"
Sau khi nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, an vị trở về xe
ngựa: "Xuất phát! Trở về vương phủ!"
Dạ Tử Lân cũng ngẩn ra, bốn người kia càng giống như rơi vào trong
sương mù, không hiểu gì hết.
Lúc nghe tiếng 'xuất phát' của hắn lần nữa, Dạ Tử Lân lập tức mở miệng:
"Còn không nhường đường cho nhiếp chính vương?"
Lời này vừa rơi xuống, tất cả xe ngựa đều bị kéo qua một bên, ngay cả
Long Liễn của hoàng đế cũng bị kéo qua một bên!
Lần này, các quan viên đó mới biết được địa vị của vị nhiếp chính vương
điện hạ trong truyền thuyết ở Dạ Mị đế quốc này! Nhớ tới chuyện mới vừa
rồi, cả người đều toát hết mồ hôi lạnh, nhớ lại những lời nhiếp chính vương
điện hạ vừa nói, bọn họ cũng coi như là vì họa được phúc sao?
Ngồi trở lại trong xe ngựa, Vũ Văn Tiểu Tam đã là đói đến ngực dán vào
lưng : "Thương Thương, hình như hôm nay tính khí chàng rất tốt!"
Chính xác là như vậy, theo tính tình bình thường của hắn, bốn người kia
chỉ sợ sớm đã không còn hài cốt rồi, nhưng: "Bởi vì Tam nhi đói bụng!"