“Người đàn ông đi vào sân sau đó.”
Tay sĩ quan trẻ nhún vai. “Không rõ lắm. Tôi chỉ liếc qua thôi. Thấy vài
người trên vỉa hè.”
“Vài người?”
“Hai người, tôi tin là thế.”
Bản năng của Kohl thức dậy. “Chúng ta phải xem xét chuyện này!”
Khu chung cư gắn liền với kết cấu về bên phải. Nhìn xuống con ngõ,
viên thanh tra có thể thấy tòa nhà không có cửa bên. “Sẽ có một lối vào
dành cho nhân viên phục vụ ở phía sau, tương tự như Khu Vườn Mùa Hạ.
Cậu lại ra bọc lót lối sau đi. Tôi sẽ tiến vào cửa trước. Giả sử rằng cả hai
đều có vũ khí và trong tình trạng tuyệt vọng. Súng ngắn phải luôn cầm
trong tay. Giờ thì chạy đi! Cậu có thể đánh gục chúng nếu cậu đủ nhanh.”
Tay thanh tra học việc lao vào trong ngõ. Kohl cũng rút súng ra. Ông
chậm rãi đến gần sân trong.
Mắc kẹt.
Giống hệt như trong căn hộ của Malone.
Paul và Reggie Morgan đứng dậy, thở hổn hển do cuộc chạy nước rút
trong khoảnh sân sau mờ tối đầy rác. Một tá bụi cây bách xù đang chuyển
màu nâu. Hai đứa trẻ vị thành niên mặc quần áo lấm lem bùn đất ném đá
vào lũ chim bồ câu.
“Vẫn là những cảnh sát đấy à?” Morgan thở hồng hộc. “Từ Khu Vườn
Mùa Hạ? Không thể nào.”
“Là chúng đấy.” Paul không chắc chắn họ có bị phát hiện không. Tuy
nhiên, tay sĩ quan trẻ, mặc bộ vest xanh dưomg đã liếc nhìn, đúng lúc Paul
kéo Morgan vào sân sau. Họ cho rằng mình đã bị lộ.
“Làm sao chúng tìm được ta?”
Paul không chú ý đến câu hỏi, đưa mắt nhìn xung quanh. Gã chạy đến
cửa ra vào bằng gỗ giữa góc chữ u của tòa nhà. Cửa đã bị đóng và khóa lại.
Các cửa sổ tầng một cách mặt đất tầm gần hai mét rưỡi rất khó trèo. Hầu