HANG DÃ THÚ - Trang 194

hết các cửa sổ đều đóng, tuy nhiên, Paul thấy một ô cửa sổ đang mở, căn hộ
có ô cửa sổ đấy hình như bỏ hoang.

Morgan nhìn theo ánh mắt Paul rồi nói, “Phải, chúng ta có thể trốn ở đó.

Kéo rèm xuống. Nhưng làm sao ta trèo lên được?”

“Cho hỏi,” Paul gọi một trong hai thằng nhóc đang ném đá, “cháu có

sống ở đây không?”

“Không, thưa ngài, bọn cháu chỉ đến đây chơi thôi.”
“Cháu có muốn kiếm được một mác không?”
“Quá tuyệt, thưa ngài,” một đứa đáp. Đôi mắt nó mở to, chạy lon ton đến

chỗ hai người. “Có, bọn cháu muốn.”

“Tốt. Nhưng hai đứa phải hành động thật nhanh.”

Willi Kohl dừng lại bên ngoài lối vào sân trong.

Ông đợi một lúc đến khi chắc chắn Janssen vào vị trí ở phía sau, rồi

ngoặt vào góc. Không có dấu hiệu nào của nghi phạm từ ngõ Dresden, hay
người đàn ông mang va li. Chỉ có hai đứa trẻ tầm 10 đến 13 tuổi đứng
quanh một chồng các thùng thưa đựng sữa bằng gỗ bên kia sân trong.
Chúng khó chịu ngước nhìn lên các sĩ quan rồi bắt đầu tản ra sân.

“Hai nhóc kia!” Kohl gọi.
Chúng dừng chân, nhìn nhau khó chịu. “Vâng?”
“Hai đứa có vừa thấy hai người đàn ông không?”
Đứa nọ nhăn nhó liếc nhìn đứa kia. “Không ạ.”
“Đến đây.”
Hai đứa ngập ngừng một chốc, rồi cùng lúc co giò chạy biến khỏi sân

trong, khuấy tung lên lớp bụi mù dưới chân. Kohl thậm chí còn không cố
đuổi theo. Nắm chặt khẩu súng ngắn, ông nhìn quanh sân trong. Toàn bộ
các căn hộ trên tầng trệt đều có cửa sổ đóng rèm, hoặc các cây leo xanh lét
nằm tựa trên các chấn song, cho thấy các căn hộ này có người ở. Cho dù có
một căn không có rèm cửa và tối om.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.